Mới 5 giờ rưỡi xe buýt đã đến cầu Kim Hải.

Chủ nhiệm lớp nhiều lần nhấn mạnh với bọn họ trên đường không được chạy lung tung, ngắm bình minh trên cầu, ngắm xong phải nhanh chóng lên xe để di chuyển đến địa điểm tiếp theo.

Tất cả học sinh đều ngoan ngoãn đáp ứng làm theo.

Sau khi xuống xe, Tư Ngưng lôi kéo Thư Niệm chạy dọc theo làn đường dành cho xe cơ giới trên cầu.

Đi đến giữa cầu, bọn họ dựa vào lan can nhìn ra phía xa.

Bầu trời xanh thăm thẳm phía xa đang để lộ bụng cá, một vầng sáng dần dần lan tỏa.

Không lâu sau, mặt trời từ từ nhô lên ở phía chân trời.

Màu đỏ cam tiếp tục lan rộng nhuộm hồng cả bầu trời xanh.

Bầu trời phía đông đã dần sáng, còn bầu trời phía tây vẫn còn bao trùm trong màn đêm đen kịt chưa phai và vẫn đang chìm trong giấc ngủ.

Tư Ngưng đưa điện thoại đưa cho Thư Niệm, nhờ Thư Niệm chụp cho cô ấy bức ảnh lúc mặt trời mọc.

Thư Niệm giơ di động của Tư Ngưng lên, sau khi Tư Ngưng ổn định tư thế, cô nói với Tư Ngưng: “Ngưng ngưng, cậu nghiêng mặt sang bên trái một chút.”

Tư Ngưng làm theo, ánh mắt nhìn nơi xa, hỏi Thư Niệm: “Như vậy đúng không?”

Thư Niệm cười nói: “Đúng vậy, giữ nguyên tư thế đó, đừng cử động.”

Cô nhấn nút chụp ảnh và nhanh chóng chụp ba bức ảnh cho Tư Ngưng.

“Được rồi” Thư Niệm cầm di động của Tư Ngưng đi đến bên cạnh Tư Ngưng, đem điện thoại trả lại cho cô ấy: “Cậu nhìn xem thế nào.”

Tư Ngưng bấm mở từng bức ảnh, mặt trời mọc ở phía sau cô ấy đang tỏa sáng rực rỡ dưới ống kính, vị trí của cô ấy lại nằm ở trung tâm, gương mặt bị ánh sáng chiếu vào hắt thành hai nửa sáng tối.

Toàn bộ bức ảnh có một cảm giác đặc biệt về bầu không khí.

Tư Ngưng vô cùng hài lòng nói: “Niệm Niệm, cậu thật biết cách chụp ảnh, bức ảnh đẹp quá đi à!”

Cô ấy kéo Thư Niệm qua, để Thư Niệm dựa vào lan can rồi nói với Thư Niệm: “Niệm Niệm, cậu cũng quay đầu sang một bên đi, giống như tớ vừa rồi đấy, tớ muốn chụp ảnh cậu một bức ảnh giống vậy.”

Thư Niệm bị Tư Ngưng chọc cười, mi mắt cong cong mà nghiêng đầu nhìn về phía bên kia.

Kết quả vừa vặn nhìn thấy Tống Kỳ Thanh đang giơ điện thoại di động lên để chụp ảnh mặt trời mọc ở phương đông.

Anh vừa vặn chụp xong liền thu hồi ánh mắt, Thư Niệm vội vàng hơi cúi đầu sợ bắt gặp ánh mắt của anh, cô cụp mắt xuống nhìn chằm chằm vào lan can.

Chờ đến thời điểm Tư Ngưng nói đã chụp xong, Thư Niệm mới ngước mắt lên, liền thấy Tống Kỳ Thanh đang cúi đầu nhìn chằm chằm vào di động, khóe môi nở một nụ cười.

Anh không phải là một chàng trai quá lạnh lùng, anh thích cười, và khi anh cười, đôi mắt đào hoa xinh đẹp của anh cong lên.

Đôi mắt cậu cũng biết cười.

Thư Niệm rất thích đôi mắt của Tống Kỳ Thanh

Quá xinh đẹp, rất thâm tình, cũng rất quyến rũ.

Khi anh nhìn cô, cô như thể được bao bọc bởi sự dịu dàng của cả thế giới.

Sau khi ngắm mặt trời mọc, xe buýt khởi hành từ cầu Kim Hải đến vườn bách thảo.

Vườn bách thảo cách nội thành khá xa, đi đường cũng mất gần hai tiếng đồng hồ.

Dương Kỳ Tấn cùng lớp trưởng Tề Hạ đã đi đến quầy bán vé để giúp cả lớp mua vé vào tham quan vườn bách thảo .

Mua vé xong, dưới sự dẫn dắt của chủ nhiệm lớp, mọi người thuận lợi tiến vào vườn bách thảo.

Một đám người đi đi dừng dừng, các chàng trai thì không ngừng chụp ảnh phong cảnh, còn các cô gái thì tìm kiếm nhiều bối cảnh và góc ảnh đẹp để chụp ảnh cùng các cô bạn thân thiết của mình.

Thời điểm giữa trưa, chủ nhiệm lớp tổ chức cho học sinh nghỉ ngơi ở trên bãi cỏ.

Có bạn học đặc biệt mang theo khăn dã ngoại đến, lúc này mấy người cùng nhau trải khăn dã ngoại, mọi người trút hết đồ ăn vặt trong ba lô ra chia cho nhau.

Tưởng Phong thậm chí còn mang theo một cây đàn ghi-ta tới.

Cậu ấy mở hộp đàn ghi-ta ra, từ bên trong lấy ra đàn ghi-ta và gảy bài 《 Trời nắng* 》.

*Trời nắng-晴天 là bài hát thuộc đĩa nhạc Diệp Huệ Mỹ (Tiếng Trung Quốc: 葉惠美) là album phòng thu thứ tư của ca sĩ người Đài Loan Châu Kiệt Luân, được Sony Music Taiwan phát hành vào ngày 29 tháng 7 năm 2003.

Một bạn nữ trong lớp ngân nga theo giai điệu bài hát: “Ngày gió em cố nắm tay anh, nhưng mưa dần nặng hạt khiến em không gặp được anh, liệu đến khi nào em mới có thể ở bên cạnh anh?"

Thư Niệm an tĩnh chuyên tâm ăn đồ ăn vặt, nghe các bạn vừa đàn ghi-ta vừa ca hát.

Nắng trưa giữa tháng mười trong lành, ấm áp, làn gió mơn man trên má mang theo chút lành lạnh. Hiếm khi thoát khỏi thời gian học bài, cô thoải mái nheo mắt nhai bánh quy một cách chậm rãi.

Đến giờ này khắc này cảm giác hết thảy đều thực tốt .

Tư Ngưng đi tới, Thư Niệm đưa hộp bánh trong tay cho cô ấy, cười hỏi: “Ngưng ngưng, cậu ăn không?”

Tư Ngưng cắn thử một miếng, sau lấy ra hộp bánh quy mà cô ấy mang đến cho Thư Niệm ăn.

Thư Niệm cầm lấy một miếng nhỏ, sau khi cắn một miếng, vị chocolate nồng đậm lập tức tan chảy ở trong miệng trong nháy mắt.

Cô cong cong mi mắt mà nói: “Cái này ăn ngon quá, lúc trở về tớ cũng muốn mua.”

Đồ ăn vặt mang đến được bạn tốt yêu thích, Tư Ngưng cũng rất vui vẻ.

Cô ấy nói: "Bánh này có rất nhiều vị, đây là vị bánh tiramisu, vị hạt dẻ ăn cũng rất ngon đấy."

Thư Niệm gật gật đầu đã hiểu rõ, cô cười nói: “Đến lúc đó tớ sẽ mua hết tất cả các vị về nếm thử.”

Vừa nói, cô vừa lấy thêm hai chai sữa AD canxi ra và đưa cho Tư Ngưng một chai.

Khi hai cô gái đang chia sẻ đồ ăn vặt, âm thanh của tiếng guitar lại vang lên sau lưng họ.

Mới đầu Thư Niệm còn cho rằng là Tưởng Phong đánh đàn ghi-ta, nhưng đến khi sau lưng vang lên một thanh âm trong trẻo, cô đột nhiên quay đầu lại.

Tống Kỳ Thanh đang ngồi ở trên một tảng đá, vừa cầm đàn vừa chơi một bài hát tiếng Anh.

Mọi người đều quen thuộc với bài hát này, vì bài hát này đều sẽ được phát vào mỗi sáng thứ Năm hàng tuần ở lớp 1 để luyện kỹ năng nghe, và một số bài hát tiếng Anh cũng sẽ được phát trên loa trong lớp trước mỗi thứ Năm sau giờ học.

Bài hát này là bài "My Love" mà giáo viên tiếng Anh sẽ phát trên đài phát thanh mỗi khi họ kiểm tra nghe hiểu.

Tống Kỳ Thanh vừa chơi đàn ghi-ta vừa hát: “The days we had, the songs we sang together* (những bài hát chúng ta đã hát cùng nhau trong những ngày chúng ta ở bên nhau)..."

Giọng hát của anh rất trong trẻo, vừa mang theo sự ngây ngô của thiếu niên vừa lại gợi cảm một cách khó hiểu.

Một lúc sau, mọi người nhẹ nhàng cất giọng hát cùng với anh: “So I say a little prayer,

And hope my dreams will take me there,

Where the skies are blue

To see you once again, my love……”

Thư Niệm quay đầu đi ngay khi nhìn thấy Tống Kỳ Thanh ngẩng đầu lên với nụ cười trên môi, cô quay lưng về phía cậu, cô cũng khẽ hát theo cậu: “And all my love, I'm holding on forever, Reaching for the love that seems so far.”

(Và tất cả tình yêu của em, em sẽ giữ nó mãi mãi, tìm kiếm một tình yêu dường như quá xa vời)

Lời bài hát có nghĩa là: "Tình yêu này là rất xa."

Tựa như chỉ có cậu với cô.

Rõ ràng gần ngay trước mắt, nhưng lại tựa như xa xôi không thể với tới.

Dường như dù cô cố gắng đuổi theo cậu như thế nào, cô cũng không thể theo kịp cậu.

Sau khi Tống Kỳ Thanh chơi đàn ghi-ta và hát xong, có rất nhiều nữ sinh trong lớp học lớn gan lên tiếng: “Tống Kỳ Thanh, cậu hát tiếng Anh rất hay! Hát thêm một bài nữa đi!”

Vừa dứt lời, lập tức có rất nhiều học sinh đồng thanh hưởng ứng.

Tống Kỳ Thanh không làm giảm sự hứng thú của mọi người, cậu lại tiếp tục đánh đàn và hát một bài hát tiếng Anh khác, cũng là bài hát mà họ sẽ nghe trước mỗi tiết học nghe tiếng Anh《As long as you love me》.

Chỉ cần em yêu tôi.

Thư Niệm nghe đi nghe lại câu “As long as you love me (Miễn là em yêu anh)” của cậu, nhưng cô không dám hy vọng có một ngày cậu sẽ thích mình

Tính đến hôm nay, Thư Niệm đã là bạn học của cậu được một tháng rưỡi, đối với cậu không phải là hoàn toàn không biết gì cả.

Thư Niệm từ trong miệng của Tư Ngưng đã nghe qua một ít về gia thế của Tống Kỳ Thanh.

Tư Ngưng nói với Thư Niệm, cô ấy nghe Tề Hạ nói, cha mẹcủa Tống Kỳ Thanh đều là nhà nghiên cứu khoa học và công việc của họ được bảo mật rất cao, trong khi ông bà của cậu đều là giáo sư tại các trường đại học nổi tiếng và rất có uy tín trong giới học thuật.

Anh là thiên chi kiêu tử, chú định sinh ra liền ngậm thìa vàng, được mọi người ngưỡng mộ.

Còn cô thì vô cùng bình thường, bình thường đến mức khi đứng trong đám đông, căn bản sẽ không có ai chú ý tới cô.

Bọn họ không phải là người sống cùng một thế giới.

Ngay cả khi giữa họ có một giao lộ ngắn, cuối cùng, bọn họ cũng phải quay lại các đường khác nhau.

Thư Niệm cũng không bao giờ dám tưởng tượng rằng mình có thể có bất kỳ liên quan gì đến Tống Kỳ Thanh.

Bây giờ họ ngồi cùng bàn, mối quan hệ này đã khiến cô rất vui và hài lòng.

Cô đã may mắn rất nhiều.

Ít nhất là có thể ngồi cùng bàn với nam sinh mình yêu thầm .

Chờ sau khi Tống Kỳ Thanh hát xong, chủ nhiệm lớp Dương Kỳ Tấn đi tới, trêu chọc cậu: “Mỗi lần thi cử tiếng Anh luôn bị điểm kém như vậy mà hát các bài hát tiếng Anh lại khá trôi chảy đấy chứ."

Tống Kỳ Thanh cười nói: “Chủ nhiệm, hai cái này không giống nhau, hoàn toàn là hai chuyện khác nhau.”

Dương Kỳ Tấn cũng không có thời gian đi cãi cọ với cậu, chỉ hỏi: “Biết vì sao thầy xếp em ngồi cùng bàn với Thư Niệm đương không?”

Tống Kỳ Thanh tựa hồ có chút đau đầu, có lệ gật gật đầu nói: “Biết ạ biết ạ.”

“Những bài tiếng Anh nào chưa hiểu đã hỏi bạn ấy chưa?”Dương Kỳ Tấn hiển nhiên không tính bỏ qua cho cậu, đuổi theo không ngừng hỏi.

Tống Kỳ Thanh: “…”

“Nắm bắt cơ hội chỗ nào không biết thì hỏi đi, đến kỳ thi giữa kỳ thầy sẽ còn đổi vị trí ngồi nữa, các em sẽ có thể không còn ngồi cùng bàn, đừng bỏ lỡ sau đó lại hối hận."Dương Kỳ Tấn nhắc nhở Tống Kỳ Thanh.

Tống Kỳ Thanh gảy đàn ghi-ta, giọng điệu hời hợt không chút để ý: “Tất cả đều nghe thầy.”

Thư Niệm nghe những lời này, một cảm giác mất mát và buồn bã đột nhiên dâng lên trong lòng cô.

Sau kỳ thi giữa kỳ, họ có thể sẽ không ngồi chung bàn nữa, đồng nghĩa với việc chỉ còn hai mươi ngày nữa, khoảng cách giữa cô và cậu sẽ lại trở nên xa hơn.

Đối với những học sinh trung học như họ, người ở trường gần họ nhất về số lượng là bạn cùng bàn của họ.

Hai bàn đặt cạnh nhau và khoảng cách giữa các bàn là gần như bằng không.

Có một đài phun nước nhạc sóng lớn trong vườn bách thảo, mở cửa lúc ba giờ chiều hàng ngày.

Khi đó, du khách có thể thả đồng xu vào bể nhạc trong đài phun nước để ước nguyện.

Chủ nhiệm lớp Dương Kỳ Tấn đã đặc biệt mang theo một túi tiền xu và phát cho từng học sinh để các em có thể biến điều ước của mình thành hiện thực.

Thư Niệm cầm đồng xu, quay mặt nhìn chàng trai chói mắt nhất trong đám nam sinh cách đó không xa, rồi vội vàng quay đi.

Cô đặt đồng xu vào lòng bàn tay, chắp hai tay lại và chắp mười ngón tay trước ngực. Thư Niệm nhắm mắt lại, giữa tiếng nhạc ầm ĩ và không gian ồn ào xung quanh, lặng lẽ ước nguyện..

—— Tôi hy vọng, bà bình an khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi.

—— Tôi hy vọng, ba năm sau bản thân có thể thuận lợi thi vào Chuyên ngành ngôn ngữ Anh của đại học Thẩm Dương.

—— Tôi hy vọng, cậu ấy có thể đạt được những gì cậu ấy muốn..

Sau đó, Thư Niệm mở mắt và ném đồng xu trong tay vào đài phun nước.

Cùng lúc đó, Tống Kỳ Thanh bên kia cũng ném những đồng xu của mình vào đài phun nước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play