Tư Ngưng nhìn người bạn cùng bàn mới của Thư Niệm rồi thốt lên hai chữ: "Chết tiệt."

Nhưng sau khi nhìn thành tích của Thư Niệm thì cô ấy lập tức hiểu vì sao chủ nhiệm lại sắp xếp như vậy.

Tư Ngưng ghé sát vào Thư Niệm và thì thầm vào tai cô: "Có lẽ chủ nhiệm muốn hai người hỗ trợ lẫn nhau đấy."

Thư Niệm đã phục hồi tinh thần nhưng cô lại không hiểu Tư Ngưng đang nói gì nên cô nhỏ giọng khó hiểu hỏi: "Hả?"

Tư Ngưng cười nói: "Tớ nghe Tề Hạ nói Tống Kỳ Thanh học lệch, tiếng anh của cậu ấy khá kém nhưng điểm vật lý lại đạt tối đa."

"Còn cậu thì lại học giỏi tiếng anh trong khi điểm vật lý lại thấp nè."

"Chắc là thầy chủ nhiệm muốn cậu bổ túc tiếng anh cho cậu ấy còn cậu ấy dạy kèm môn vật lý cho cậu."

Thư Niệm chớp mắt, cảm thấy những gì Tư Ngưng nói rất có lý.

Nhưng đúng là Dương Kỳ Tấn đã nghĩ như vậy.

Nói xong, Tư Ngưng ôm Thư Niệm, lẩm bẩm nói: "Cục cưng ơi, chúng ta phải tách ra rồi."

Thư Niệm giơ tay ôm lại cô ấy, cô khẽ mỉm cười với đôi lông mày cong lên, nói: "Chỉ là không ngồi cùng bàn thôi, lúc khác vẫn có thể bên nhau mà."

Tư Ngưng gật đầu: "Ừ!"

Vị trí hiện tại của Thư Niệm cách bàn mới khá xa, Tư Ngưng phải giúp cô khiêng bàn, hai cô gái nhanh chóng di chuyển bàn của Thư Niệm đến vị trí đã định.

Sau đó, Thư Niệm cũng giúp Tư Ngưng chuyển bàn.

Khi cô quay lại, Tống Kỳ Thanh đã dọn bàn của cậu ấy sang, bàn của họ đã được xếp thẳng hàng cạnh nhau.

Thư Niệm cảm thấy rất lo lắng khi vị trí bên cạnh không có ai ngồi.

Cô kéo chiếc ghế ra rồi ngồi xuống, có chút không kiểm soát được nhìn về phía cậu.

Trong cặp của cậu chứa sách giáo khoa, sách bài tập, sổ ghi chép và chồng giấy kiểm tra cho các môn học khác nhau.

Hộp bút trong suốt chứa bút chì, bút chì bấm, bút bị, cục tẩy,v.v. và một bộ thước.

Bàn học của cậu rất ngăn nắp, trên bàn chỉ có một cuốn sổ nháp, trên giấy là những nét chữ xinh đẹp của cậu, nội dung là các công thức toán học.

Lúc này, một bóng người bước đến.

Thư Niệm chưa kịp phản ứng đã nghe thấy giọng nói trong trẻo của Tống Kỳ Thanh vang lên trên đầu: "Cho tớ đi vào với."

Thư Niệm lập tức đứng dậy nhường đường cho cậu.

Tống Kỳ Thanh nghiêng người vào bên trong và ngồi xuống.

Nhịp tim của Thư Niệm đột nhiên tăng tốc không kiểm soát.

Cô cắn môi, lặng lẽ ngồi xuống chỗ của mình.

Sau khi sắp xếp lại bàn học, thì cũng đến lúc cán sự lớp từng bộ môn phát bài tập về nhà cho kỳ nghỉ lễ.

Khi bài kiểm tra lần lượt được phát ra, Thư Niệm nhanh chóng gom về một chồng bài kiểm tra mới dày cộp.

Mỗi ngày đều có một bài kiểm tra cho từng bộ môn, khối lượng bài tập là không hề nhỏ.

Thư Niệm quyết định trong ngày nghỉ lễ Quốc khánh mỗi ngày đều đến thư viện tỉnh, trong kỳ nghỉ tập trung làm bài tập, nếu sau khi làm xong bài tập vẫn còn thời gian, cô sẽ sắp xếp thời gian để tự học.

Bài tập về nhà đã phát xong nhưng vẫn chưa đến giờ tan học thế là Thư Niệm bắt đầu làm bài tập về nhà ngay tại lớp.

Cúi đầu, cô cẩn thận đọc đề bài, sau khi tập trung tinh thần vào đống bài tập thì nhịp tim của cô cũng dần bình tĩnh trở lại, không còn đập loạn xạ nữa.

Còn Tống Kỳ Thanh ngồi bên cạnh cô lại đang quay mặt nhàn nhạt nhìn ra ngoài cửa sổ, hướng về một nào đó mà ngẩn người

Dường như nhìn thấy phong cảnh nào đó, Tống Kỳ Thanh lập tức lấy điện thoại di động ra, khóe miệng hơi nhếch lên chụp một tấm bên cửa sổ.

Ngày Quốc khánh đầu tiên, ở thành phố Thẩm Dương xuất hiện một cơn mưa mùa thu.

Nhưng Thư Niệm vẫn đến thư viện tỉnh với chiếc cặp và chiếc ô trên lưng.

Trời rất tối nên đèn trong thư viện mở suốt cả ngày.

Thư Niệm tập trung vào việc giải các bài tập trong kỳ nghỉ, cô trả lời từng câu hỏi một cách nghiêm túc và khoanh tròn những câu hỏi mà cô không biết rồi gấp một góc của tờ giấy kiểm tra để đánh dấu.

Tống Kỳ Thanh vẫn chưa xuất hiện, Thư Niệm ăn trưa trở về thì ngang qua chỗ cậu ấy thường ngồi, cô vô thức nhìn chằm chằm vào chỗ ấy đến ngây người.

Sau khi lấy lại tinh thần, Thư Niệm đứng dậy bước đến giá sách.

Sau một hồi tìm kiếm, cuối cùng cô cũng tìm thấy cuốn sách Sudoku mà cậu lấy lần trước.

Thư Niệm cầm sách trở về chỗ ngồi và lấy thẻ thư viện từ trong cuốn sách ra.

Người mượn cuốn sách này gần đây nhất là Tống Kỳ Thanh, ba cột trên từ trái sang phải lần lượt là tên, ngày mượn và ngày trả.

Trên đó viết: Tống Kỳ Thanh - Ngày mượn: 2016.08.04 - Ngày trả: 2016.08.30.

Thư Niệm mím môi, và viết tên của mình vào dòng bên dưới tên cậu trên thẻ thư viện:

Thư Niệm - Ngày mượn: 2016.10.01.

Trời đã tối, Thư Niệm bỏ cuốn Sudoku này vào cặp sách và mang nó về nhà.

Vừa bước vào nhà, cô đã nghe tiếng bà nội.

Thư Niệm đang định thay giày thì giật mình ngước nhìn về phía phòng khách, nơi bà nội đang mỉm cười nhìn cô.

Thư Niệm không thay dép mà chạy thẳng vào phòng khách, vui vẻ nắm lấy tay bà nội, ngạc nhiên cười cười, dùng tiếng địa phương hỏi: "Bà nội, sao bà lại ở đây?"

Bà nội cũng dùng tiếng địa phương để trả lời cô: "Cha con chở nội lên ở mấy ngày để chơi với con đó."

Thư Niệm rất vui, đêm đó cô nằng nặc ép bà nội ngủ chung với mình.

Ngày hôm sau, cô cũng không đến thư viện tỉnh nữa mà tự học ở nhà.

Lão phu nhân không có việc gì làm, bà gọt táo rồi lột cam mang lên cho cháu gái của mình, hoặc là đem nước ấm lên phòng và nhắc nhở cô uống nhiều nước.

Hai ngày nay thời tiết không tốt, lúc nào cũng mưa, bà cụ ăn trưa xong cảm thấy buồn ngủ, bà nằm nghe tiếng mưa rơi tí tách trong phòng Thư Niệm mà ngủ thiếp đi.

Trời đổ mưa, nhiệt độ giảm xuống, Thư Niệm sợ bà nội bị cảm nên lấy chăn đắp cho bà rồi quay lại bàn tiếp tục học.

Cảm thấy hơi mệt, cô liền lấy sách Sudoku mà cô mượn ở thư viện tỉnh ra rồi cố gắng tìm hiểu về trò chơi này.

Vì bà nội ở nhà nên kỳ nghỉ này Thư Niệm không đến thư viện tỉnh học nữa.

Ba ngày trước lễ quốc khánh, trời mưa tầm tã, nhưng sau khi trời quang mây tạnh thì Thư Niệm nắm tay bà nội đi dạo quanh khu phố vài vòng.

Có người bán kẹo bông gòn bên đường, bà nội cô liền mua một cái cây kẹo cho cháu gái, rồi gặp một người bán xúc xích nướng, bà lại mua thêm một cây xúc xích nướng cho cháu gái.

Đây là những món ăn vặt mà bà của Thư Niệm thường mua cho cô khi cô còn nhỏ.

Bây giờ Thư Niệm đã học trung học, cô ấy đã là một thiếu nữ nhưng bà nội cô vẫn đối xử với cô như một đứa trẻ.

Thư Niệm ở trước mặt bà nội cũng sẽ thể hiện tính trẻ con của mình, làm nũng xin bà mua quà vặt.

Kỳ nghỉ này trôi qua thật nhanh, chớp mắt mà đã hết 7 ngày rồi.

Ngày Thư Niệm quay lại trường học thì bà nội cô cũng phải về quê.

Ngày thứ bảy, sau bữa trưa, Thư Niệm nũng nịu ôm lấy cánh tay bà nội, thái độ vô cùng ỷ lại không muốn buông tay.

Bà cụ vỗ vỗ tay cô trước khi lên xe, dịu dàng ân cần nói với Thư Niệm: "Niệm Niệm, con đừng áp lực chuyện học hành quá, con là đứa trẻ ngoan nhất."

Thư Niệm khẽ mỉm cười, gật đầu với bà nội: "Dạ."

"Nghỉ Tết con sẽ về quê thăm bà."

Bà cụ cười hạnh phúc, liên tục trả lời: "Được, được, bà nội đợi con ở nhà."

Chỉ còn nửa ngày cuối cùng của kỳ nghỉ, bà nội cô đã về quê Giang Lĩnh, Thư Niệm lại đến thư viện.

Lần này cô chủ yếu đến để trả sách, nhân tiện ở lại học thêm vài giờ, đến khi nào thư viện đóng cửa thì về.

Sau khi trả sách, cô đi đến chỗ cũ, lập tức nhận thấy Tống Kỳ Thanh đang ngồi đọc sách ở vị trí chéo đối diện với mình.

Trái tim của Thư Niệm lỗi nhịp.

Kiềm chế nhịp tim đang đập loạn xạ, cô giả vờ ngồi xuống một cách tự nhiên, lấy sách ra và bắt đầu tự học.

Sau hơn hai giờ, màn hình điện thoại của Thư Niệm sáng lên.

Sau khi nhìn thấy hai chữ "Bà nội" hiển thị ở vị trí người gọi đến, Thư Niệm liền cầm điện thoại và bước nhanh về phía nhà vệ sinh.

Thư Niệm tiếp điện thoại, khẽ gọi: "Bà nội."

Giọng cười của bà cụ truyền đến từ đầu dây bên kia: "Niệm Niệm, nội đến nhà rồi, con đừng lo lắng nhé."

Thư Niệm nhẹ nhàng đáp: "Dạ."

Sau đó, không hiểu sao nước mắt cô lại tuôn rơi mà không hề báo trước .

Thư Niệm chớp chớp đôi mắt nóng bỏng, mũi hơi nghẹn nói: "Nội nhớ giữ gìn sức khỏe, đừng để đổ bệnh nha nội."

Lão phu nhân mỉm cười hứa: "Nội biết rồi, sức khỏe nội rất tốt, không sao đâu."

"Khóc hả, sao con lại khóc? Không phải là không thể nhìn thấy bà nữa mà"- Bà cụ an ủi cháu gái: "Không phải con nói tết sẽ về với bà sao?"

"Đến lúc đó bà nội sẽ nướng khoai lang cho con."

Thư Niệm đau lòng càu nhàu, giọng rưng rưng nói: "Con còn muốn ăn hạt dẻ và đậu phộng luộc nữa."

"Được, được." Bà cụ ngay lập tức đồng ý, rồi hỏi: "Con có muốn ăn gì nữa không?"

"Không ạ."

"Con đừng khóc, lớn như vậy rồi mà còn khóc nhè nha" - Bà nội cười cô.

Thư Niệm nước mắt giàn giụa không chịu thừa nhận, giọng nức nở nói: "Con không khóc."

Giọng điệu cô nũng nịu như một con mèo nhỏ.

Khi cúp điện thoại và trở lại chỗ ngồi, cô mới phát hiện Tống Kỳ Thanh đã không còn ở đó, nhưng cuốn sách thì vẫn nằm trên bàn.

Ngay khi Thư Niệm lấy khăn giấy lau nước mắt trên mặt thì cũng đúng lúc Tống Kỳ Thanh từ phòng tắm bước ra với bàn tay vẫn còn ướt.

Cậu ngồi xuống, lấy trong cặp sách ra một gói khăn giấy, mở gói lấy khăn giấy ra, lau tay sạch sẽ rồi tiếp tục cúi đầu đọc.

Đến giờ thư viện đóng cửa thì Thư Niệm liền thu dọn đồ đạc, mang cặp rời khỏi thư viện.

Tống Kỳ Thanh đã rời thư viện trước cô một bước.

Khi Thư Niệm đi bộ đến trạm xe buýt, cô nhìn thấy cậu đang đậu xe bên đường gần đó, cúi đầu bấm điện thoại.

Bên cạnh cũng có hai nam sinh đang ngồi trên xe đạp, một trong số đó là Tưởng Phong, nam sinh ôm quả bóng rổ và nói rằng không nghe rõ Thư Niệm giới thiệu bản thân trong hôm khai giảng.

Thư Niệm nghe Tưởng Phong hỏi: "Thanh ca, đang làm gì vậy?"

Người còn lại đá thẳng vào xe đạp của Tống Kỳ Thanh và cười nói: "Có đi hay không?"

Tống Kỳ Thanh rít lên, cảnh cáo: "Qúy Tinh Lãng, thu chân của cậu lại ngay."

Sau đó, cậu giải thích: "Chờ một chút, gửi tin nhắn."

"Ái chà, gửi tin nhắn cho ai vậy? Là bạn gái à?" - Tưởng Phong trêu chọc nói.

Tống Kỳ Thanh cười mắng: "Bạn gái cái đầu cậu ấy."

Xe buýt số 21 dừng ở trạm, Thư Niệm ngừng nghe lén bọn họ nói chuyện, cô bước lên xe buýt.

Theo thói quen, cô tìm một chỗ ngồi cạnh cửa sổ, cởi cặp và ngồi xuống.

Cùng lúc đó, Thư Niệm để ý thấy ba chiếc xe đạp trên làn đường dành cho xe cơ giới bên ngoài cửa sổ ô tô lần lượt chạy về phía trước.

Ngay lập tức, chiếc xe buýt bắt đầu từ từ tăng dần tốc độ và nhanh chóng vượt qua những chàng trai đang ngồi trên xe đạp.

Tống Kỳ Thanh xuất hiện rồi biến mất khỏi tầm mắt của Thư Niệm.

Thư Niệm thậm chí không đủ can đảm để nhìn lại cậu qua cửa kính xe.

Tuy nhiên, một lúc sau, bóng dáng đi xe đạp đó đột nhiên lại xuất hiện trong tầm nhìn của Thư Niệm.

Cậu ấy đang thi với hai người bạn của mình xem ai có thể chạy nhanh hơn.

Cậu nhoài người về phía trước, cúi thấp người, dùng hai chân đạp nhanh lên bàn đạp, chiếc áo khoác trắng rộng mở bị gió thổi bay cao, mái tóc đen ngắn cũng rối tung.

Tống Kỳ Thanh nhếch môi cười, một nụ cười rất sáng lạn.

Mặt trời đang lặn ở phía trước, ánh hoàng hôn chiếu lên khuôn mặt cậu tạo thành một màu hồng nhạt.

Phút chốc, trong mắt Thư Niệm, trong thế giới của Thư Niệm chỉ còn lại duy nhất Tống Kỳ Thanh.

Cậu như một cơn gió, phóng khoáng tự do, rực rỡ sáng ngời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play