Kể từ hôm ấy, từ thứ ba đến thứ sáu hàng tuần, Thư Niệm đều gặp chàng trai ấy đến thư viện chơi Sudoku.
Cô sẽ lặng lẽ quan sát cậu, nhưng chỉ lén lút nhìn chứ không dám đến gần.
Mỗi lần nhìn thấy hay nghĩ về cậu là trái tim cô lại đập rất nhanh.
Cảm giác này đối với Thư Niệm rất xa lạ, nhưng cô không dám nói với ai, kể cả bà nội.
Giống như cô đang che giấu một bí mật nho nhỏ với mọi người.
Cô bắt đầu thầm thương trộm nhớ một chàng trai.
Thư Niệm tưởng rằng sau kỳ nghỉ hè này, họ sẽ không bao giờ gặp lại nhau.
Có lẽ cậu ấy sẽ học cấp 3 ở nơi khác và không bao giờ đến đây nữa.
Nhưng Thư Niệm không ngờ rằng cô sẽ gặp lại cậu vào ngày 1 tháng 9, ngày nhập học đầu tiên của khối lớp 10.
Thầy chủ nhiệm là một giáo viên nam dạy môn hóa rất tốt bụng, tên là Dương Kỳ Tấn.
Ngày khai giảng không có tiết học, học sinh chỉ đến để nhận sách giáo khoa, đồng phục học sinh, thẻ học sinh và giới thiệu bản thân với các bạn trong lớp.
Số thứ tự của mỗi học sinh được xếp hạng dựa theo điểm tuyển sinh cấp 3.
Điểm thi tuyển sinh cấp ba của Thư Niệm nằm trong top 5 của trường cấp hai ở quê mà cô theo học trước đây, nhưng ở trường cấp 3 số 1 thành phố Thẩm Dương, cô xếp thứ 48 trong một lớp có 56 học sinh.
Chuyện này là một đả kích rất lớn với Thư Niệm.
Cô biết rằng dựa vào thành tích học ở quê lên thành phố thì thứ hạng của cô sẽ không thể cao được nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng điểm của mình lại tệ đến mức nằm trong những vị trí cuối cùng.
Thầy chủ nhiệm yêu cầu mọi người tự giới thiệu bản thân theo số thứ tự.
Người đầu tiên đứng lên là chàng trai mà cô đã gặp trong thư viện.
Cậu đứng dậy, mỉm cười tự nhiên và nói: "Xin chào mọi người, tôi tên là Tống Kỳ Thanh, Tống trong Đại Tống, Kỳ trong Kỳ Tích, Thanh trong Âm Thanh."
Một nam sinh trong lớp hỏi: "Là chữ Kỳ trong thuận tụng lúc kỳ ấy hả?"
Cậu nói: "Đúng rồi."
"shùn sòng shí qí." - Thư Niệm âm thầm học thuộc lòng và lén lút nhập cách đọc những chữ này theo bính âm vào điện thoại - Shun Song Shi Qi.
Các học sinh lần lượt giới thiệu, số thứ tự càng đến gần Thư Niệm bao nhiêu thì cô càng trở nên lo lắng bấy nhiêu.
Cô âm thầm lặp đi lặp lại trong lòng những lời chuẩn bị nói thêm một lần nữa: "Tôi tên Thư Niệm, Thư trong Thư Thái, Niệm trong Hoài Niệm..."
Khi đến lượt cô giới thiệu bản thân, Thư Niệm đứng dậy trong lo lắng nên cô đã nói lắp: "Chào... mọi người."
Thư Niệm bị cả lớp nhìn chằm chằm, cô cảm thấy mặt và cả người đều nóng bừng, cô cố gắng trấn tĩnh lại rồi nhẹ nhàng nói: "Tôi tên là Thư Niệm..."
"Cái gì?" - Một nam sinh tên Tưởng Phong có lòng tốt lớn giọng nhắc nhở cô: "Bạn học ơi, bạn nói lớn lên một chút, bên này nghe không rõ."
Thư Niệm lập tức đỏ mặt, cô dùng hết sức hét lên: "Tôi tên là Thư Niệm, Thư trong Thư Thái, Niệm trong Hoài Niệm."
Thư Niệm cứ tưởng giọng mình đã vang dội lắm rồi, nhưng thực ra chỉ vừa đủ để mọi người nghe rõ.
Khi ngồi xuống, những ngón tay của cô đều hơi run.
Thư Niệm cảm thấy mình thật vô dụng, nên cô lặng lẽ nắm chặt các ngón tay, cố gắng che đậy sự thật rằng mình đang run lên vì hồi hộp.
Cô không biết Tống Kỳ Thanh có nghe thấy tên cô hay không.
Có thể cậu ấy không nghe thấy.
Có lẽ cậu ấy đã nghe nhưng nghe xong thì cũng quên rồi.
Có thể cậu ấy nghe được rồi.
Mặc dù là vừa vào cấp 3, ở một tập thể hoàn toàn mới, nhưng các học sinh khác trong lớp đều có bạn học hoặc bạn bè mà họ đã quen biết từ trước nên mọi người đều có thể tìm được người quen để trò chuyện, chỉ có Thư Niệm là vừa từ quê chuyển lên thành phố, cô chẳng quen biết bất kỳ ai ở đây cả.
Kết thúc màn chào hỏi làm quen, thầy chủ nhiệm bắt đầu xếp lại vị trí ngồi của học sinh.
Chiều cao của Thư Niệm ở mức trung bình nên cô ngồi ở hàng thứ tư ở giữa, gần lối đi.
Còn Tống Kỳ Thanh quá cao nên cậu ngồi ở hàng cuối cùng cạnh cửa sổ.
Vị trí ngồi của cậu là hướng chéo sau lưng của Thư Niệm.
Bạn cùng bàn của Thư Niệm là một cô gái rất hoạt bát và cởi mở, cô ấy đã chủ động bắt chuyện với Thư Niệm: "Xin chào, tớ tên là Tư Ngưng."
"Cậu tên là Thư Niệm." - Tư Ngưng cười nói: "Tớ nhớ tên cậu rồi, tên rất hay."
Đôi mắt hạnh nhân của Thư Niệm khẽ cong lên.
Tư Ngưng tò mò hỏi Thư Niệm: "Cậu học trường cấp 2 nào vậy?"
Thư Niệm chớp chớp mắt, thành thật nói: "Trường cấp 2 Giang Lĩnh."
Tư Ngưng chưa từng nghe nói đến trường cấp hai nào như vậy ở thành phố Thẩm Dương, cô ấy cau mày khó hiểu hỏi: "Trường cấp hai Giang Lĩnh ở đâu vậy?"
Thư Niệm giải thích với cô ấy: "Là trường cấp hai ở xã Giang Lĩnh."
Tư Ngưng lại hỏi: "Thị xã Giang Lĩnh."
Thư Niệm gật đầu, tiếp tục giải thích cho cô ấy: "Thị xã Giang Lĩnh thuộc thành phố Bắc Dương, tỉnh Giang Bắc, nằm cạnh thành phố Thẩm Dương."
Tư Ngưng thực sự vẫn không biết chỗ này, có điều cô ấy biết tỉnh Giang Bắc và đã nghe nói về thành phố Bắc Dương.
Nhưng cô ấy đã hiểu Thư Niệm là một học sinh được chuyển đến từ một thị xã nhỏ.
Cô ấy cong môi nói: "Tớ đã nghe nói về thành phố Bắc Dương. Ở đó có ngôi chùa Huệ Cổ rất nổi tiếng. Có thể đến cầu phước, cầu thi cử thuận lợi, cầu công danh sự nghiệp, cầu sức khỏe bình an và còn cầu duyên được nữa nè."
Thư Niệm cười nhẹ nói: "Đúng là như vậy, chỗ đó lúc nào cũng có rất đông người đến."
"Cậu đến đó chưa, chỗ đó gần cậu như vậy chắc là đến rồi hả?" - Tư Ngưng hỏi Thư Niệm.
Thư Niệm lắc đầu, có chút ngượng ngùng nói: "Tớ chưa từng đến đó."
"Nhưng bà tới từng đến rồi. Hồi nhỏ có lần tớ bị bệnh nặng, bà đến chùa cầu xin Phật, Bồ Tát phù hộ cho tớ."
Tư Ngưng hâm mộ nói: "Bà cậu thương cậu quá đi."
"Ừm." - Thư Niệm khẽ mỉm cười.
Từ hôm đó, Thư Niệm và Tư Ngưng trở thành bạn thân của nhau, giữa giờ học họ cùng nhau đi vệ sinh, buổi trưa cùng đi căng tin trường mua đồ ăn, giờ thể dục cùng nhau xuống sân, đi căng tin mua đồ ăn vặt cũng luôn đi cùng nhau.
Tư Ngưng trở thành người bạn đầu tiên của Thư Niệm ở trường cấp 3 số 1 thành phố Thẩm Dương.
Dần dần, Thư Niệm biết được rằng Tư Ngưng và lớp trưởng của bọn họ là Tề Hạ vốn là bạn cùng lớp với nhau ở trường cấp 2. Cả hai đều học ở trường cấp 2 số 3 và giữa họ có mối quan hệ tương đối tốt.
Sau đó từ miệng Tư Ngưng mà Thư Niệm còn biết được rằng Tống Kỳ Thanh, người nổi tiếng nhất trong lớp của họ, đã học ở trường trung cấp 2 số 1 thành phố Thẩm Dương sau đó thì được tuyển thẳng lên cấp 3.
Điểm của cậu ấy không chỉ đứng đầu lớp mà còn đứng đầu cả khối.
Thư Niệm ngay lập tức cảm thấy cậu ấy quá ưu tú.
Cậu ấy đang đứng ở vị trí mà cô không cách nào với tới.
Cảm giác tự ti không ngừng lan tràn trong lòng, từng chút từng chút bao trùm lấy cô.
Bởi vì thành tích quá chênh lệch, mỗi ngày sau khi về nhà và hoàn thành bài tập giáo viên giao cho, Thư Niệm đều làm những bài khác trong suốt hai tiếng đồng hồ.
Thứ bảy, chủ nhật được nghỉ thì cô lên thư viện tỉnh tự học ôn kiến thức, làm bài kiểm tra các môn.
Và quả nhiên là cô không còn gặp lại Tống Kỳ Thanh ở thư viện tỉnh nữa.
Vào một ngày gần cuối tháng 9, sau giờ học buổi tối, Thư Niệm phải về một mình vì Tư Ngưng còn ở lại lớp để trực nhật.
Vừa đi, cô vừa cúi đầu nhắn tin cho người bạn thân Giang Điềm ở quê nhà.
Thư Niệm: “Điềm Điềm, còn hai ngày nữa là đến kỳ thi tháng, tớ thực sự sợ điểm của mình lại xếp cuối lớp.”
Giang Điềm nhanh chóng trả lời tin nhắn của cô: “Vớ vẩn! Cậu vốn đã rất thông minh rồi, lại học hành chăm chỉ, tháng này cậu còn nghiêm túc tự học thêm nữa, tớ tin thành tích tháng này của cậu sẽ tiến bộ rất nhiều.”
Giang Điềm: “Niệm Niệm, đừng suy nghĩ nhiều, cũng đừng căng thẳng, cứ cố gắng hết mình như thường ngày là được.”
Giang Điềm: “Tớ nghe các chị lớp trên nói là những học sinh chuyển từ quê lên thành phố như chúng ta thì thành tích ban đầu khá thấp, nhưng miễn là chúng chăm chỉ nỗ lực học tập thì điểm số và thứ hạng sẽ dần dần tăng lên cho nên tớ tin là điểm số của cậu cũng sẽ tốt lên theo thời gian thôi.”
Giang Điềm: “Niệm Niệm, đây mới chỉ là bắt đầu, còn ba năm nữa mới đến kỳ thi đại học, cậu sợ cái gì, cậu còn rất nhiều thời gian để đuổi kịp và vượt qua họ.”
Thư Niệm mím môi cười, trả lời Giang Điềm: "Ừm, chúng ta cùng nhau cố gắng."
Giang Điềm: "Ừ, hẹn 3 năm sau gặp lại ở trường Đại học thành phố Thẩm Dương.
Thư Niệm cười đáp lại cô ấy: “Nhất định!”
Tin nhắn vừa được gửi đi, Thư Niệm bất ngờ đụng phải một người phía trước.
Là một nam sinh, dáng dấp rất cao.
Có mùi bột giặt thoang thoảng trên bộ đồng phục học sinh của cậu ấy.
Cô vội vàng lùi lại một bước, bối rối xin lỗi đối phương: "Thực xin lỗi..."
Tống Kỳ Thanh quay đầu lại nhìn và mỉm cười đáp lại cô một cách thờ ơ: "Không sao đâu."
Khi Thư niệm nghe thấy giọng nói của cậu, cô không thể không ngước mắt nhìn, rồi đỏ mặt đi vòng qua người cậu.
Cô rất sợ cậu ấy nhìn cô từ phía sau.
Bởi vì trong lòng để ý đến chuyện này nên kết quả là bước đi của cô nhìn khá mất tự nhiên.
Toàn thân Thư Niệm nóng lên, cô cầm chặt điện thoại rồi cong chân chạy thật nhanh.
Có một mặt dây chuyền mèo con dễ thương treo trên chiếc cặp màu hồng của cô.
Vì cô chạy nên chú mèo con trên mặt dây chuyền lắc lư qua lại, trông rất sinh động và dễ thương.
Khi Thư Niệm chạy đến trạm xe buýt thì chiếc xe buýt về nhà cũng đúng lúc ghé trạm.
Cô ngay lập tức chạy lên xe buýt, quẹt thẻ và ra hàng ghế sau ngồi.
Kết thúc kỳ thi tháng kéo dài hai ngày, Thư Niệm cũng không thể thả lòng được.
Cô cảm thấy mình trả lời chưa được tốt lắm nhưng cũng không thể nói là tệ.
Bởi vì có một số đề bài cô không làm được.
Đáng lẽ cô phải trả lời đúng tất cả các câu hỏi.
Hai ngày sau, ngày cuối cùng của tháng 9, ngày học cuối cùng trước kỳ nghỉ lễ Quốc khánh, kết quả kỳ thi tháng được công bố.
Trước kỳ thi tháng, giáo viên chủ nhiệm đã nói trước với họ rằng vị trí ngồi trong lớp sẽ được thay đổi sau kỳ thi tháng.
Lúc đó thầy sẽ xếp chỗ cho mọi người theo kết quả.
Trước đây, học bạ của trường cấp 3 số 1 thành phố Thẩm Dương sẽ in điểm và thứ hạng từng môn của cả lớp, cũng như thứ hạng và tổng điểm cả lớp nhưng năm nay trường cấp 3 số 1 thành phố Thẩm Dương thông báo cách công bố điểm của học sinh đã được thay đổi, bây giờ trường sẽ in phiếu điểm và thứ hạng của từng học sinh.
Sau khi Thư Niệm nhận được phiếu điểm của mình, cô đọc nó rất nghiêm túc.
Cô đạt 148 điểm môn Tiếng Anh, nhưng điểm các môn khác không cao lắm, đặc biệt là Vật lý.
Cô chỉ đạt 53/100 điểm môn vật lý.
Lần này Thư Niệm đứng thứ 32 trong lớp.
Cô đã tiến bộ 16 hạng.
Thư Niệm có chút vui mừng, nhưng cô không hài lòng với kết quả này.
Cô quyết tâm mình phải tiếp tục tiến bộ hơn nữa trong kỳ thi giữa kỳ, ngay cả khi cô chỉ cải thiện được một hạng.
Tiết cuối cùng buổi chiều là buổi họp lớp dành cho giáo viên chủ nhiệm trước kỳ nghỉ lễ.
Sau khi Dương Kỳ Tấn dặn dò những chuyện cần ghi nhớ và chú ý trong kỳ nghỉ xong thì thầy ấy mở sơ đồ chỗ ngồi mới sắp xếp của mình ra rồi yêu cầu mọi người lặng lẽ điều chỉnh bàn.
Nhưng, Thư Niệm lại ngồi bất động trên ghế, ngơ ngác nhìn tên mình và tên bạn cùng bàn đến sững sờ.
Trong sơ đồ chỗ ngồi mới, hàng thứ năm bên trái lớp học gần cửa sổ——
Tống Kỳ Thanh, Thư Niệm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT