Thư Niệm cầm lấy di động, nhắn WeChat cho Tống Kỳ Thanh nói: 【 Cảm ơn cậu. 】
Tống Kỳ Thanh trả lời rất nhanh, giây lát đã gửi một cái sticker “Chúc mừng sinh nhật” cho cô.
Sau đó cậu lại nhắc nhở cô: 【 Tranh thủ ăn lúc sủi cảo còn nóng. 】
Thư Niệm trả lời cậu ấy: 【 Được. 】
Bạn cùng phòng cùng với Giang Điềm còn đang suy đoán làm thế nào mà Tống Kỳ Thanh lại biết hôm nay là sinh nhật Thư Niệm.
Trần Tiểu Vũ nói: “Không phải lúc nãy ở ngoài trường chúng ta đã gặp cậu ấy ở trên đường sao? Lúc ấy Giang Điềm có nhắc hôm nay là sinh nhật Niệm Niệm, chắc là lúc đó bị cậu ấy nghe được.”
“Cơ mà cậu ấy làm rất nhanh chóng luôn nha.” Giang Điềm kinh ngạc nói: “Chắc không phải là trực tiếp chạy đi mua sủi cảo cho Thư Niệm làm quà luôn đấy chứ?”
Giọng điệu Ngụy Mộng Hi đầy chắc chắn: “Là vậy chứ còn sao nữa, nếu không sẽ không nhanh được như vậy đâu.”
Diệp Sở Tinh ở bên cạnh, một bên vừa ăn bánh sinh nhật một bên đùa: “Cậu ấy như thế này là để ý Niệm Niệm nhiều lắm nha.”
Trần Tiểu Vũ học theo giọng điệu của Diệp Sở Tinh: “Lão hiếm lạ.”
Mấy cô gái ngay tức khắc cười to một trận, chỉ có riêng Thư Niệm vẫn đang cảm thấy hoang mang rối loạn trong lòng. Tuy có một chút vui sướng, nhưng lại càng nhiều bất an và thấp thỏm.
Cô sợ đến cuối cùng thực ra là do họ hiểu lầm, là cô tự mình đa tình.
Bởi vì trận nhạc đệm này, đêm nay Thư Niệm hơi mất ngủ. Cô nằm ở trên giường lăn qua lăn lại hai ba tiếng đồng hồ mới miễn cưỡng chìm được vào giấc ngủ.
Hôm sau là chủ nhật, cả ngày không có tiết học, buổi sáng lúc Thư Niệm đã dậy, ba cô bạn cùng phòng vẫn đang ngủ. Cô cất sách vở vào ba lô, một mình đi đến căn tin A gần ký túc xá nhất ăn bữa sáng, sau đó đi đến thư viện tự học.
Thư Niệm đến sớm, thư viện lúc này vẫn có khá nhiều chỗ ngồi trống. Cô chọn một chỗ bàn học kề cửa sổ ngồi xuống. Bàn của thư viện vừa dài vừa rộng, một cái có thể cho sáu người cùng ngồi học chung. Qua một lát nữa, bàn này của Thư Niệm lục đục có người ngồi xuống học cùng.
Không bao lâu, vị trí bên cạnh Thư Niệm cũng có người đến ngồi. Động tác của đối phương rất nhẹ, cũng không có phiền đến cô, nhưng Thư Niệm lại không biết vì sao có chút nhịn không được, xoay đầu nhìn người kia một cái.
Sau đó liền thấy được gương mặt của Tống Kỳ Thanh.
Thư Niệm ngơ ra, không nghĩ tới việc ở thư viện cũng có thể gặp được cậu ấy, hơn nữa bọn họ còn chọn vị trí ngồi gần nhau nữa.
Tống Kỳ Thanh nhận thấy được tầm mắt của cô, quay đầu rũ mắt nhìn về phía cô, nở một nụ cười thật nhẹ. Thư Niệm cũng nhẹ nhàng kéo kéo khóe miệng.
Tiếp theo đó, hai người mỗi người đều tự đọc sách học tập, không ai quấy rầy ai.
Tới giờ ăn cơm trưa, những người đang ở thư viện học bắt đầu lục tục rời đi, có người buổi chiều không đến học nữa thì mang cả sách vở đi luôn, có người chỉ đi ăn một bữa cơm trưa rồi buổi chiều vẫn sẽ trở về tiếp tục học nữa thì để lại sách vở ở tại chỗ ngồi.
Thư Niệm cầm lấy di động xem thời gian, đã là mười hai giờ trưa rồi.
Cô đang do dự không biết nên mở miệng hỏi Tống Kỳ Thanh có đi ăn cơm trưa không như thế nào, Tống Kỳ Thanh đã nói ra trước: “Tôi đang muốn đi ăn cơm trưa, cậu có muốn đi cùng không?”
Thư Niệm có chút được yêu mà sợ nhìn về phía cậu. Cậu ấy cũng chăm chú nhìn thẳng vào cô, chờ cô trả lời. Thư Niệm đè ép nhịp tim đập đến mất khống chế, nhẹ nhàng gật gật đầu, cười nhẹ đồng ý: “Được.”
Cô cầm di động đứng dậy, lật qua lật lại trong túi đồ tìm lấy thẻ sinh viên với chìa khóa ký túc xá mang theo trên người.
Tống Kỳ Thanh để ý trên ba lô của cô treo một cái túi thơm màu xanh da trời, và trên chiếc chìa khóa cô lấy ra từ ba lô có treo một cái móc khóa hình đàn ghi-ta, mặt trên khắc một chữ S.
Thư Niệm và Tống Kỳ Thanh dựa vào nguyên tắc gần đây cứ thế đi đến nhà ăn cho sinh viên bên cạnh thư viện. Sau đó hai người lại không hẹn mà cùng mua cơm đĩa.
Sau khi trở lại thư viện lúc đã ăn xong cơm trưa, Thư Niệm cảm thấy có chút buồn ngủ, cô bèn ngả nửa người lên trên bàn nhắm mắt lại, định nằm ngủ một lát. Ánh mặt trời lúc giữa trưa xuyên qua cửa kính chiếu lên mắt cô làm cô vô thức hơi hơi nhăn lại đôi mày thanh tú.
Chỉ trong giây lát, hai mắt đang nhắm của Thư Niệm đột nhiên cảm giác ánh sáng trước mắt đã bị chặn lại. Cô hơi hơi hé mắt ra, nhìn thấy được bàn tay vẫn luôn trắng nõn thon dài kia đang giơ một quyển sách lên, ngăn lại tất cả tia nắng mặt trời đang chiếu trên mặt cô.
Cô không dám quay đầu lại nhìn cậu ấy, thậm chí đến động đậy một chút cũng không dám động. Thư Niệm rất nhanh chóng nhắm mắt lại một lần nữa. Hàng mi của cô vì kinh hoảng thất thố mà không ngừng rung động, nhịp đập trái tim cũng không chịu nghe lời, càng đập càng nhanh.
Từ góc nhìn của Thư Niệm mà xem xét, hành động dùng sách che nắng cho cô này của Tống Kỳ Thanh thực sự rất dễ gây hiểu lầm. Cô không muốn nghĩ nhiều, nhưng vẫn nhịn không được.
Thư Niệm vốn muốn ngủ nửa giờ, nhưng bởi vì bị Tống Kỳ Thanh làm cho loạn đến tim đập thình thịch thành ra không ngủ nổi một chút nào.
Ngay lúc cô mở mắt ra muốn ngồi dậy, Tống Kỳ Thanh trong nháy mắt thu tay lấy lại cuốn sách đang che nắng cho cô, cúi đầu đọc sách giống như không có việc gì. Thư Niệm cũng làm bộ hoàn toàn không biết cậu đã làm cái gì, tiếp tục bắt đầu tiến độ học tập buổi sáng.
Hai người ở thư viện cho đến tận khi trời sắp ngả tối.
Vào lúc Thư Niệm dọn dẹp sách vở để đi về, Tống Kỳ Thanh cũng dọn đồ đứng dậy. Hai người một trước một sau đi ra từ thư viện, Tống Kỳ Thanh chủ động nói với Thư Niệm: “Tôi sẽ lái xe lại đây chở cậu về cho.”
Thư Niệm không muốn làm phiền đến cậu, nhưng lời nói ra khỏi miệng dường như không chịu nghe sự khống chế, cứ thế ngơ ngác đồng ý ngay luôn.
“Được.”
Thư Niệm đồng ý xong liền cảm thấy có hơi thẹn thùng quẫn bách, cô không biết vì sao bản thân lại không có cách nào từ chối cậu.
Tống Kỳ Thanh đặt cặp sách màu đen của cậu vào trong giỏ xe, khom người mở khóa, đẩy xe đạp ra. Cậu ngồi lên xe thật vững trước, hai chân chống đất, sau đó quay đầu cười nói với Thư Niệm còn đang đứng ngốc ở ven đường: “Đừng đứng ngây ra đó nữa, lên xe.”
Tay Thư Niệm nắm lấy quai đeo cặp sách, đi tới gần, nghiêng người ngồi lên ghế sau xe đạp của cậu.
“Ổn không?” Tống Kỳ Thanh dịu dàng hỏi.
“Ừm.” Thư Niệm cúi thấp đầu, một bàn tay nắm chặt giá đỡ của ghế sau, nhẹ giọng trả lời: “Ổn.”
Một chân Tống Kỳ Thanh đẩy chân bàn đạp lên, sau đó vừa giẫm một cái, xe đạp liền chạy nhanh về phía trước. Hôm nay thời tiết rất đẹp, mặt trời lặn lúc hoàng hôn phá lệ xinh đẹp, vầng sáng màu đỏ cam ánh lên khắp nửa bầu trời. Thư Niệm ngồi trên ghế sau xe đạp của Tống Kỳ Thanh, gió đêm nhẹ nhàng thổi qua gương mặt ấm nóng của cô, thổi tan chút nhiệt độ trên đôi gò má, lại vỗ về cơn sóng chẳng thể lặng trong lòng cô.
Tống Kỳ Thanh thích cô sao?
Thư Niệm vẫn không dám xác định.
Cô thật sự sợ hết thảy những dấu hiệu này đều là ảo giác của cô, là cô tự mình nghĩ nhiều mà ảo tưởng ra.
Gần đây câu lạc bộ bóng rổ đang chuẩn bị sau lễ quốc khánh sẽ tổ chức một trận bóng rổ chào đón thành viên mới, đến lúc đó đàn anh trong câu lạc bộ cũng sẽ đánh một trận thi đấu hữu nghị cùng những thành viên năm nay mới gia nhập, hoạt động này đòi hỏi các ban khác phải làm việc sôi nổi hơn.
Tỷ như Giang Điềm ban ngoại giao phải đi ra ngoài xin tài trợ, Thư Niệm ở ban tuyên truyền phụ trách vẽ poster cho trận bóng rổ lần này. Còn các thành viên của câu lạc bộ bóng rổ sẽ tăng mạnh việc huấn luyện bóng rổ hơn.
Thư Niệm mấy ngày nay chỉ cần không bận việc gì thì sẽ chạy đến phòng sinh hoạt của câu lạc bộ bóng rổ. Trong kỳ nghỉ hè cô đã học vẽ tranh hơn hai tháng, phó chủ nhiệm bèn mang trọng trách vẽ poster giao cho cô, mặt khác thì mấy thành viên còn lại của ban tuyên truyền sẽ phụ trách lên kế hoạch phương án tuyên truyền trận bóng lần này, cũng tích cực đi phổ biến hoạt động.
Giữa trưa thứ năm, Thư Niệm sau khi lên lớp xong lại cùng ba cô bạn cùng phòng đi thẳng sang nhà ăn ăn cơm trưa. Cơm trưa xong, bốn cô gái đi về ký túc xá, Thư Niệm muốn lấy chìa khóa từ trong túi, nhưng cô lật tìm khắp túi áo cũng không tìm thấy được chìa khóa ký túc xá đâu. Thư Niệm lại kéo khóa kéo cặp sách ra, tìm trong cặp sách một hồi, cũng vẫn không có.
Cô nhíu mày nói: “Chìa khóa ký túc xá của tớ hình như ném đâu mất rồi, các cậu có ai mang chìa khóa không?”
Bình thường ký túc xá bọn họ đều là Thư Niệm mang chìa khóa theo, Ngụy Mộng Hi không có thói quen cầm theo chìa khóa, Diệp Sở Tinh thì lúc nào cũng quên mang chìa, Trần Tiểu Vũ lại vô cùng ngẫu nhiên, có lúc mang, lúc lại không mang.
Thư Niệm vừa nói như vậy, Diệp Sở Tinh với Trần Tiểu Vũ liền chạy nhanh xem chính mình có mang theo chìa khóa hay không, Ngụy Mộng Hi đến tìm cũng không thèm tìm, bởi vì cô ấy chẳng bao giờ cầm chìa khóa.
Cũng may Trần Tiểu Vũ hôm nay có mang theo chìa khóa, bốn người thuận lợi trở về ký túc xá. Thư Niệm sau khi vào phòng ký túc xá liền đổ hết cặp sách đồ vật ra tìm lại, nhưng vẫn như cũ, không có chút bóng dáng nào của chìa khóa cả. Cô có chút buồn bực thở dài.
Chìa khóa ném mất còn có thể làm lại, cô đau lòng là vì cái móc chìa khóa hình đàn ghi-ta kia. Lát sau, Thư Niệm vừa định lên giường nghỉ ngơi một lát, di động của cô bỗng vang lên tiếng thông báo WeChat.
Thư Niệm nhìn thấy, thông báo hiện là Tống Kỳ Thanh gửi cho cô một tấm hình.
Cô lập tức bấm vào thanh thông báo tin nhắn, vào trong giao diện nhắn tin của WeChat nói chuyện phiếm với cậu, sau đó bỗng thấy được hình ảnh mà cậu ấy gửi cho cô là một bức ảnh chụp một cái chìa khóa có móc treo chìa hình đàn ghi-ta đang nằm trong lòng bàn tay của cậu ấy.
Tin nhắn mới từ Tống Kỳ Thanh lại nhắn đến: 【 Chắc là của cậu đúng không? 】
Thư Niệm vội vàng trả lời cậu: 【 Là của tớ, cậu nhặt được ở đâu vậy? 】
Tống Kỳ Thanh nói: 【Căn tin A, trên mặt đất. 】
Sau đó lại hỏi: 【 Chừng nào thì cậu rảnh, tôi đem nó qua cho cậu. 】
Thư Niệm hỏi: 【 Bây giờ cậu ở đâu? 】
Tống Kỳ Thanh trả lời: 【Căn tin A. 】
Thư Niệm nói: 【 Để tớ sang tìm cậu đi, tớ đang ở ký túc xá đây, hai ba phút là tới. 】
Tống Kỳ Thanh trả lời cô: 【 Được. 】
Nhưng mà Thư Niệm vừa đi ra khỏi ký túc xá, đã thấy được Tống Kỳ Thanh đứng ở đó từ trước. Người con trai ăn mặc đơn giản áo thun trắng quần đen, đeo trên vai lưng ba lô màu đen, chỉ lặng lẽ đứng ở ven đường thôi mà đã làm cho người ta chú ý.
Thư Niệm đi qua đó, Tống Kỳ Thanh trả lại chìa khóa cho cô.
Thư Niệm nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn cậu.”
Tống Kỳ Thanh cười cười, nói: “Móc chìa khóa này của cậu cũng khá xinh đẹp đấy.”
Cậu chỉ đơn giản là khen một câu, nhưng Thư Niệm lại đột nhiên hơi chột dạ. Vốn dĩ bởi vì cậu ấy đàn ghi-ta, cho nên cô mới nhìn trúng cái móc chìa khóa này, còn lặng lẽ khắc một chữ cái “S” ở mặt trên nữa.
Thư Niệm giả vờ trấn định nói: “Là tớ mua ở cửa hàng vật phẩm trang sức ở quê, là tác phẩm đồ trang sức do chính tay ông chủ làm thủ công.”
Nói xong lại ảo não sao mình lại nói tùm lum thứ như vậy với cậu ấy, chẳng khác gì một đống vô nghĩa.
Tống Kỳ Thanh lại cảm thấy rất hứng thú hỏi: “Chữ cái cũng là chủ tiệm khắc à?”
Thư Niệm gật gật đầu.
“Là muốn khắc cái gì lên thì khắc cái đó hay là thành phẩm vốn là như vậy?”
“Còn phải xem cậu muốn khắc cái gì.” Thư Niệm nói xong thì ngay lập tức nói: “Vậy… Tớ về ký túc xá trước đây.”
Cô không dám nói chuyện tiếp về cái đề tài với cậu nữa đâu.
Khóe miệng Tống Kỳ Thanh mỉm cười gật gật đầu: “Ừm.”
Thư Niệm xoay người, chạy về lại ký túc xá. Cô nhẹ nhàng thở ra một hơi sâu, đột nhiên lại cảm thấy vừa rồi mình giống như chạy trối chết vậy, tức khắc quẫn bách lên.
Hy vọng cậu không nhận ra được là cô mất tự nhiên.
Tối hôm đó, Thư Niệm lại một mình tới phòng sinh hoạt câu lạc bộ vẽ poster, đột nhiên cửa bị người từ bên ngoài vào đẩy ra.
Là Tống Kỳ Thanh đi vào phòng.
Thư Niệm nhìn thấy là cậu, cũng chào hỏi cậu, rồi lại cúi đầu tiếp tục vẽ poster. Cô cho rằng cậu ấy đến đây là để lấy đồ gì đó, sẽ rời đi nhanh thôi. Thế nhưng sau khi Tống Kỳ Thanh đi vào thì lại chẳng tìm cái gì cả, chỉ lấy ghế dựa đặt đó rồi ngồi xuống, bắt đầu chơi di động.
Thư Niệm cảm thấy quái quái, cô hơi khó hiểu hỏi: “Cậu đến đây là muốn tìm thứ gì sao?”
Tống Kỳ Thanh cười nói: “Không phải.”
“Vậy là… đợi người?” Thư Niệm suy đoán cậu ấy có thể là hẹn gặp mặt với bạn cùng phòng hoặc là những người khác ở chỗ này.
Tống Kỳ Thanh lần này không phủ nhận, “Ừm” một tiếng.
Nghe được câu trả lời khẳng định của cậu ấy, Thư Niệm không tự chủ được nghiêm túc suy nghĩ “Nếu người cậu ấy hẹn tới thì liệu mình có nên đi trước hay không?”
Hai giờ tiếp theo, Thư Niệm cúi đầu thiết kế poster, Tống Kỳ Thanh cũng ở bên cạnh chơi di động đợi người.
Thư Niệm không ngừng suy nghĩ không biết là cậu có hẹn với ai. Đối phương chậm chạp không tới, vậy mà cậu cũng không nóng nảy một chút nào. Nhưng mà, mãi cho đến khi Thư Niệm đã vẽ xong bản phác thảo, người mà Tống Kỳ Thanh chờ vẫn chưa tới.
Cô cất kỹ poster chuẩn bị vào bước tô màu kế tiếp, đứng dậy nói với Tống Kỳ Thanh: “Tống Kỳ Thanh, tớ đi trước, cậu…”
Tống Kỳ Thanh cũng đứng lên, hỏi cô: “Vẽ xong rồi à?”
Thư Niệm nói: “Phác thảo đã thiết kế xong rồi, kế tiếp còn phải tô màu, thứ bảy tớ sẽ qua đây tô tiếp.”
Tống Kỳ Thanh lấy điện thoại bỏ vào túi quần, giọng điệu vô cùng tự nhiên nói với Thư Niệm nói: “Vậy đi thôi.”
Thư Niệm có chút mờ mịt nói: “Cậu không đợi người sao?”
“Hả?” Tống Kỳ Thanh bật cười.
Thư Niệm đột nhiên hiểu ra cái gì đó. Cô ngượng ngùng quay đầu đi, lông mi run run, trái tim cũng đột ngột tung tăng nhảy nhót.
Thư Niệm đi ra khỏi phòng câu lạc bộ trước, Tống Kỳ Thanh đi ra sau cô, khóa kỹ cửa phòng học lại.
Hai người đi về phía trước dọc theo hành lang an tĩnh, không ai mở lời nói chuyện. Ý nghĩ kia trong lòng Thư Niệm càng ngày càng mãnh liệt, nhưng chỉ cần cậu vẫn còn một ngày chưa nói rõ ra lời, cô cũng không dám khẳng định liệu cậu có phải thật sự thích cô hay không, cũng không xác định được cậu như vậy là có phải đang theo đuổi cô hay không.
Hôm nay Tống Kỳ Thanh không có lái xe đến đây.
Cậu đi bộ cùng cô dọc theo đường cái, ở dưới đèn đường, bóng cây lờ mờ hòa cùng với bóng dáng bọn họ, một đường đi thẳng đến khu ký túc xá. Khu vực chung cư ký túc xá có máy chiếu quảng cáo của trường học, lúc này đang phát cảnh học sinh đang đồng thanh hát..
Trùng hợp thay, đúng là bài 《 Thích 》mà Trương Huyền hát.
Thư Niệm nghe thấy bài hát này, bỗng có một khoảnh khắc hơi hoảng hốt.
Cô nhớ tới mùa hè của ba năm trước đây, lần đầu tiên gặp được Tống Kỳ Thanh ở thư viện tỉnh.
Nhớ tới sau khi khai giảng lại nhìn thấy cậu ở lớp học.
Nhớ tới việc bọn họ trở thành bạn cùng bàn, thay phiên giảng đề cho nhau.
Nhớ tới mùa đông năm ấy cậu ấy ôm đàn ghi-ta hát lên rằng “Tôi chỉ thích cậu”.
Nhớ tới bọn họ bởi vì phân khoa ban tự nhiên và xã hội, cuối cùng không có cách nào gặp lại nhau trong cùng một phòng học nữa.
Nhớ tới bọn họ cũng sẽ ngẫu nhiên gặp được nhau ở thư viện tỉnh, về sau lại còn cùng đi ăn cơm ở quán ăn gần đó.
Nhớ tới kỳ quân sự đại học bọn họ ngẫu nhiên gặp được nhau ở căn tin C lầu 3.
Nhớ tới việc cậu giải vây thay cô ở buổi liên hoan câu lạc bộ.
Nhớ tới việc cậu ở thư viện len lén dùng sách che nắng cho cô.
Nhớ tới việc cậu lái xe chở cô trên đường cái dọc theo vườn trường, khắp trời là sắc ấm hoàng hôn.
Nhớ tới đêm nay cậu yên lặng bầu bạn với cô hơn hai giờ.
Vô số hình ảnh, thật nhiều ký ức có quan hệ với cậu như vậy, từng cái từng cái một lần lượt hiện lên trong đầu cô.
Bởi vì thuở mới gặp cậu ấy là mùa hạ, bởi vì cậu trong lòng cô là một người con trai lóa mắt như mùa hạ, cho nên bắt đầu từ ngày hôm đó gặp được cậu, thế giới của cô đã chẳng còn bốn mùa luân chuyển, chỉ còn lại một mùa hè rực rỡ nhất kia.
Đêm nay tâm trạng Thư Niệm không yên, trong lòng nhộn nhạo, đồng thời lại có chút vui sướng đang không ngừng lan tràn.
Cô đeo tai nghe, vẫn luôn tua đi tua lại một bài hát《 Thích 》.
Cô bị loại cảm xúc mâu thuẫn này tra tấn, chậm chạp không thể tiến vào giấc ngủ. Sau đó, Thư Niệm click mở vòng bạn bè, viết một bài trạng thái, chỉnh quyền riêng tư về thành chỉ một người có thể thấy được.
Cô đăng status với nội dung là: “Ở nơi đó của bạn là một cái chạm vai, ở nơi này của tôi lại là cả một mùa hè.”
Mà bài viết này chỉ có mình Tống Kỳ Thanh có thể thấy được.
Thư Niệm đến buổi sáng ngày hôm sau lúc rời giường mới nhìn thấy tin tức mới chưa đọc trong vòng bạn bè WeChat. Cô bấm vào xem, là Tống Kỳ Thanh like bài trạng thái tối hôm qua của cô.
Mà cũng là vào lúc này, Thư Niệm mới thấy được hoạt động của Tống Kỳ Thanh vào tối hôm qua sau khi cô đăng trạng thái.
Cậu ấy trích dẫn một câu hát trong bài 《 Thích 》 của Trương Huyền: “Giữa những cảnh sắc đã không còn như trước đây, tôi chỉ thích cậu.”
Thư Niệm do dự một lát rồi thả một cái like cho cậu.