Ngày 30 tháng 9, trường được nghỉ ngày lễ quốc khánh.

Thư Niệm vừa ăn tối xong, đang nói chuyện với cha và mẹ kế về chuyến thăm quê ngày mai thì bỗng tiếng chuông điện thoại reo lên.

Tống Kỳ Thanh hỏi cô: “Khi nào thì chúng ta sẽ gặp nhau?”

Giống như sợ cô không hiểu mình đang nói gì, cậu vội vã nói thêm: “Tôi mang Tán Tán đến gặp cậu.”

Thư Niệm khẽ mím môi dưới và nói: “Ngày mai tôi phải về quê ở Giang Lĩnh rồi.”

Tống Kỳ Thanh còn chưa kịp đáp lại, cô đã gửi cho cậu một tin nhắn “Mùng 6 tớ về, mùng 7 chúng ta gặp nhau được không?”

Tống Kỳ Thanh trả lời “Được”.

Sau đó cậu lại tiếp tục hỏi cô: “Vậy mùng 7 chúng ta sẽ gặp nhau vào lúc mấy giờ?”

Thư Niệm chợt nhớ loài mèo sợ rét lắm, mà thời tiết sau thu ngày càng lạnh giá hơn, cô lo lắng mèo không chịu được mà bị ốm, liền bàn bạc với Tống Kỳ Thanh: “Khoảng 1 giờ trưa sau khi ăn xong thì cậu thấy thế nào?”

Tống Kỳ Thanh gật đồng đồng ý: “Theo ý cậu.”

Sau đó cậu gửi cho Thư Niệm một tấm hình của bé mèo trắng nhỏ nhắn.

Nó chắc hẳn được cậu ấy chụp bằng camera thường của Wechat, bức hình này chẳng có lấy một nét nào đẹp, thậm chí còn không rõ nét, hơi mờ thế nhưng không ảnh hưởng đến việc quan sát của Thư Niệm, cô nhìn thấy rõ con mèo nhỏ đi lạc, gầy guộc ngày nào thế mà giờ đây đã trở thành bé mèo mập mạp với bộ lông mượt mà, sáng bóng nhìn rất đáng yêu.

Thư Niệm mỉm cười, khóe mắt cong lên khi nhìn thấy bức ảnh, cô khẽ cười và nói: “Bé mèo thật dễ thương, nhìn nó mũm mĩm mập mạp trông thật đáng yêu quá đi!”

Tống Kỳ Thanh cười đùa nói: “Nhìn rất ngon.”

Thư Niệm tò mò hỏi tiếp: “Nó là em mèo gái hay trai vậy?”

Tống Kỳ Thanh nói với Thư Niệm: “Là em trai.”

Thư Niệm trả lời lại cậu ấy: “Rõ ràng là một bác trai.”

Sau đó cô tìm thấy trong album một tấm hình của Đại Bạch đã chụp từ lâu rồi gửi cho cậu ấy.

Thư Niệm nói: “Kỳ nghỉ hè lần này tớ không về quê nên không có ảnh chụp gần đây của Đại Bạch, tấm này là chụp trong hồi kỳ nghỉ đông.”

Tống Kỳ Thanh nói: “Rất giống Tán Tán.”

Cậu lại nói thêm: “Cậu có thể chụp thêm nhiều tấm hình của Đại Bạch cho tôi được không?”

Thư Niệm mỉm cười thật tươi rồi đáp lại: “Được”.

Trưa ngày hôm sau,Thư Niệm vừa về tới nhà liền lấy điện thoại trong túi ra chụp Đại Bạch.

Sau đó, cô chọn hai trong số những bức hình mà cô cảm thấy hài lòng nhất để gửi cho Tống Kỳ Thanh.

Tống Kỳ Thanh không trả lời ngay lập tức, để cho Thư Niệm chờ khá lâu, cô cầm điện thoại, lúc nào cũng nhìn chăm chú đợi câu trả lời từ cậu.

Một lúc sau, cô đang ngồi ăn trưa cùng với bà thì đột nhiên màn hình hiện sáng.

Thư Niệm vội vàng cầm điện thoại, ngay lập tức mở máy và đó chính là tin nhắn từ Tống Kỳ Thanh.

Cậu nói: “Tôi mới ăn trưa xong”

Sau đó, cậu nói tiếp: “Đại Bạch trông thật đáng yêu.”

Thư Niệm khẽ cười và đáp lại cậu: “Đúng vậy! Nó siêu ngoan và dính người, nó luôn bên cạnh mỗi khi tớ ngủ.”

Tống Kỳ Thanh dường như có chút hâm mộ: “Tán Tán không quá dính người, cũng không thích bị ôm, mỗi lần tôi ôm nó, nó luôn có vẻ mặt khó chịu trông rất miễn cưỡng.”

Thư Niệm có chút hiểu được, cô liền nói: “Tán Tán đã từng phiêu bạt nhiều nơi trong thời gian dài vì vây có thể nó sẽ cảnh giác nhiều hơn, không quá thân với người cũng là chuyện bình thường thôi.”

Trong vài ngày kế tiếp , Thư Niệm và Tống Kỳ Thanh thỉnh thoảng sẽ trò chuyện với nhau, cuộc hội thoại chủ yếu xoay quanh về hai con mèo trắng này.

Vào ngày thứ 5, Thư Niệm đi xung quanh huyện tìm Giang Điềm chơi, Giang Điềm gọi Trương Bằng Sơn cùng Dương Hàm, bốn người họ cùng nhau đến một căn phòng trốn thoát.

Sau khi Thư Niệm trốn thoát thành công khỏi căn phòng bí mật ấy, cô liền mở tủ ra rồi lấy túi xách và điện thoại di động để bên trong, cô nhìn thấy tin nhắn từ wechat của Tống Kỳ Thanh đã gửi cho cô từ một tiếng trước

Đó là video mà Tán Tán đang ở nhà chơi điên cuồng với parkour.

Thư Niệm lập tức trả lời cậu: “Nó thật nhanh nhẹn và hoạt bát.”

Ngay sau đó liền giải thích với Tống Kỳ Thanh: “Vừa rồi tớ chơi trò thoát hiểm nên không thể mang theo điện thoại, vì vậy không thể trả lời tin nhắn của cậu nhanh được.”

Tống Kỳ Thanh có vẻ hơi tò mò liền hỏi: “Nó là cái gì vậy?”

Thư Niệm gửi cho cậu một tin nhắn: “Khủng bố Ben, Sweet hét lên chói tai (nguyên tác là 全程尖叫).”

Tống Kỳ Thanh đoán: “Xem ra cậu cũng không quá sợ.”

Thư Niệm thành thật nói: “Thật ra cũng có vài lúc tớ cảm thấy sợ nhưng cũng không sợ bằng Giang Điềm.”

Tống Kỳ Thanh liền hỏi: “Chỉ có hai cậu chơi?”

Thư Niệm nói: “Đương nhiên là không phải, còn có hai nam sinh khác nữa, họ đều là bạn học cấp 3 với Giang Điềm, một trong số họ còn là lớp trưởng ở trường cấp 2 của tớ và Giang Điềm.”

Sau một lúc, Tống Kỳ Thanh mới trả lời cô: “Khi nào rảnh chúng ta hẹn nhau chơi căn phòng bí mật đi.”

Thư Niệm nhìn tin nhắn cậu gửi, trái tim bỗng nhiên sững lại như ngừng đập.

Cô đồng ý với một chút mong đợi: “Được thôi.”

“Niệm Niệm!” Giang Điềm đột nhiên gọi cô: “Cậu nhắn tin với ai mà vui vậy, cười vui vẻ quá.”

Thư Niệm lập tức mím môi lại, cố gắng kiềm chế lại nụ cười của mình.

“Đi thôi, chúng ta đi ăn KFC đi!” Giang Điềm cao giọng nói.

“Tới liền đây” Thư Niệm khoác túi lên vai, bước nhanh tới chỗ cậu ấy.

Khi họ rời khỏi nơi chơi trò chơi trốn thoát, Thư Niệm gửi cho Tống Kỳ Thanh một câu: “Chúng ta đi ăn trưa đi, cậu có thời gian rảnh không?”

Tống Kỳ Thanh liền đáp lại: “Được.”

Xe buýt về chỉ có một chuyến, nó khởi hành lúc 3:30 chiều xuất phát từ huyện thành.

Gần đến giờ xe chạy, Thư Niệm tạm biệt ba người họ, một mình đến trạm xe buýt, đợi một lúc rồi lên xe về nhà.

Khoảng 5 phút sau, bỗng nhiên có người gọi cô từ phía sau .

“Thư Niệm.”

Thư Niệm đang nghịch điện thoại nghe tiếng liền quay lại thì nhìn thấy Dương Hàm.

Cô hơi ngạc nhiên vì cậu ấy sẽ đến đây, Thư Niệm bối rối hỏi: “Dương Hàm? Sao cậu lại ở đây vậy?”

Vẻ mặt Dương Hàm có vẻ không tự nhiên, cậu ấy hạ thấp giọng và nói: “Tớ đến tiễn cậu.”

Thư Niệm bỗng sững lại một lúc, chớp chớp mắt, cô liền nhận ra điểm không thích hợp.

Thư Niệm khẽ cười và nói: “Không cần đâu, cậu trở về đi.”

Thư Niệm còn chưa dứt câu, Dương Hàm liền hỏi: “Cậu đã có người mình thích rồi à?”

Thư Niệm không nghĩ Dương Hàn sẽ đột nhiên hỏi như vậy, cô bối rối, không biết nên trả lời cậu ấy thế nào.

Dương như cậu ấy không cần cô trả lời, cậu ấy chỉ khẽ cười cười nhẹ rồi nói: “Tớ hiểu rồi.”

Xe buýt đã tới.

Dương Hàm nói: “Xe đến rồi kìa, mau lên đi.”

Thư Niệm gật đầu, quay về phía cửa xe buýt rồi đi.

Cô vừa lên xe, Dương Hàm đã gọi ngăn cô lại: “Thư Niệm.”

Thư Niệm dựa đầu vào cửa xe ngoảnh đầu lại nhìn Dương Hàm, chàng trai đứng dưới ánh nắng mùa thu buổi chiều tàn, dịu dàng cười nói với cô: “Hẹn gặp lại.”

Thư Niệm giơ tay vẫy vẫy, khóe miệng khẽ nhếch lên đáp lại: “Tạm biệt.”

Giữa trưa ngày mồng 7, Thư Niệm vừa ăn cơm xong liền trở về phòng.

Cô mở tủ, chọn đồ rất lâu, cuối cùng cô quyết định chỉ mặc đơn giản, một chiếc quần jean cùng với áo hoodie có mũ màu vàng kem.

Cô đứng trước gương, xoay một vòng nhìn ngắm bản thân rồi tiến lại gần gương chải mái tóc dài của mình.

Sau khi tốt nghiệp trung học, Thư Niệm đã không còn buộc tóc đuôi ngựa nữa mà thường buông tóc tùy ý.

Và trên cổ tay cô thường đeo một chiếc dây buộc tóc với chất liệu cao su co giãn.

Thư Niệm không mang túi xách, chỉ cầm theo chìa khóa nhà và điện thoại di động rồi đi ra ngoài.

Thư Niệm bắt chuyến xe buýt số 21 đến thư viện tỉnh thì đã thấy Tống Kỳ Thanh đứng đợi cô rồi.

Thư Niệm xuống xe đã nhìn thấy cậu thanh niên ôm một bé mèo trắng đang đứng ở chân tường tòa nhà đối diện.

Cậu ấy mặc một chiếc áo sơ mi và quần tây màu đen cùng với chiếc túi mèo.

Khi cửa xe buýt vừa mở ra, Tống Kỳ Thanh liền nhìn vào cửa xe buýt, cậu nhìn thấy cô rồi ngay lập tức tiến tới gần Thư Niệm.

Thư Niệm cũng sang đường và đến chỗ cậu, mắt hai người chạm nhau, mặt đối mặt trong giây lát.

Thư Niệm kìm nén sự hoảng loạn của mình rồi tỏ ra tự nhiên với cậu, ra vẻ thong dong bình thản mà khẽ mỉm cười với Tống Kỳ Thanh.

Tống Kỳ Thanh cũng nhẹ nhàng mỉm cười với cô.

Thư Niệm tiến lại gần cậu, cô không kìm lại được mà khẽ đưa tay sờ vào bé mèo trắng trong vòng tay của Tống Kỳ Thanh.

Cô nhẹ nhàng cất tiếng gọi: “Tán Tán? Tán Tán...Tên của em nghe thật dễ thương.”

Mèo trắng có vẻ rất thích Thư Niệm, nó ngoan ngoãn dụi đầu vào lòng bàn tay của cô.

Tống Kỳ Thanh mặt đầy ngạc nhiên vui vẻ cười và nói: “Nó rất ít khi thân với người như vậy.”

Thư Niệm giả bộ tự nhiên rồi nói giỡn: “Có lẽ biết tớ là người trước đây dùng ô che mưa cho nó.”

“Cậu có muốn ôm nó không?” Tống Kỳ Thanh hỏi Thư Niệm.

Thư Niệm gật đầu: “Muốn.”

Cô bồng con mèo trắng ra khỏi người cậu, cúi đầu xoa trán mèo, mèo trắng cũng ngoan ngoãn nằm im cho cô xoa, không dùng chân đẩy cô ra hay tỏ thái độ cáu gắt không hợp tác.

Tống Kỳ Thanh đứng bên cạnh cùng với đôi mắt dịu dàng quan sát Thư Niệm và Tán Tán chơi đùa với nhau.

Sau đó hai người cùng ôm bé mèo di chuyển từ nơi họ gặp Tán Tán đến thư viện tỉnh.

Hôm nay là thứ hai, thư viện tỉnh đóng cửa.

Không gian bên ngoài cũng không có ai.

Hai người ngồi xuống bậc thềm, Thư Niệm ôm con mèo trắng mũm mĩm khẽ gãi cằm cho nó, giọng nói mềm mại bay bổng của cô đầy ngọt ngào: “Tán Tán, em thật mềm, sờ vào rất thoải mái.”

Tống Kỳ Thanh ở bên cạnh quan sát cô, khóe miệng cậu luôn mỉm cười thật dịu dàng.

Thư Niệm xoa Tán Tán suốt một tiếng đồng hồ mới đem trả lại cho Tống Kỳ Thanh.

Mà trong khoảng thời gian ấy nhịp tim của cô đập liên hồi không dứt.

Thậm chí nó càng ngày càng đập mạnh hơn khiến cả việc hô hấp của cô cũng trở nên khó khăn.

Thư Niệm cảm thấy cô không thể cứ thế này với cậu nữa.

Vậy nên cô đứng lên, cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh và nói với Tống Kỳ Thanh: “Ừm…tớ về nhà trước đây.”

Tống Kỳ Thanh ngoảnh mặt lên nhìn cô rồi đáp: “Ừm.”

Thư Niệm quay người lại, thở phào nhẹ nhõm nhưng cũng có chút thất vọng.

Cô vừa đi được mấy bước, Tống Kỳ Thanh đã ở phía sau gọi cô: “Thư Niệm.”

Thư Niệm nghe thấy bất giác dừng rồi quay lại nhìn Tống Kỳ Thanh.

Tống Kỳ Thanh tiến lại gần cô cùng với con mèo trắng nhỏ nhắn trên tay.

Đôi mắt cậu chớp liên tục, cậu ngập ngừng nói: “Cái đó…Tán Tán muốn cậu ở lại thêm một lúc.”

Tâm trí Thư Niệm trống rỗng hỏi: “Gì cơ?’

Tống Kỳ Thanh cảm thấy thất bại mà thở dài, cậu phá lệ dùng hết dũng khí nói với cô một cách thẳng thắn: “Thật ra là tôi muốn ở bên cậu thêm một chút.”

Thư Niệm giật mình, lòng đầy sửng sốt.

Cô đờ đẫn nhìn cậu, hai má của Tống Kỳ Thanh hơi ửng hồng, ngay cả tai và cổ cũng ửng đỏ.

“Thư Niệm.” Tống Kỳ Thanh cất giọng hỏi cô, thanh âm bị sự khẩn trương của cậu làm cho run run: “Cậu có cảm nhận được không?”

“Tôi thích cậu.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play