Vì để cho mọi người càng hiểu rõ nhau hơn, chủ nhiệm câu lạc bộ suy nghĩ ra một trò chơi nhỏ có thể cho tất cả mọi người cùng tham gia.
“Tôi sẽ chỉ định hai người, mỗi người sẽ nói về ba ưu điểm của đối phương, đương nhiên là không thể nói bừa, phải đúng với con người thật của người kia, phải căn cứ vào sự thật để khen họ.” Chủ nhiệm dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: “Nếu ai nói không được hoặc là nói điều không phù hợp với người kia thì phải chịu phạt, sẽ phải uống hết ly rượu trước mặt này.”
Ngay sau đó, chủ nhiệm liền bắt đầu chọn người lên chơi trò chơi. Qua được mấy vòng, chủ tịch đưa ngón tay chỉ về phía Tống Kỳ Thanh và Thư Niệm, cậu ta cười nói: “Đến đây đi, hai cậu, ai nói trước nào.”
Tống Kỳ Thanh rất hào phóng tự nhiên nói: “Tôi đi.”
Cậu nhìn nhìn Thư Niệm, chẳng cần tự hỏi chút nào đã thuận lợi nói ra ba ưu điểm của cô: “Chuyên chú, nỗ lực, tốt bụng.”
“Hạng nhất ban xã hội của trường số 1 thành phố Thẩm Dương, chuyên chú và nỗ lực chắc chắn là có rồi.” chủ nhiệm tò mò hỏi: “Còn tốt bụng là…”
Tống Kỳ Thanh nói: “Mở dù che cho mèo hoang trong ngày mưa.”
“Tốt, nói có sách mách có chứng, được đấy.” Chủ tịch gật gật đầu, chuyển hướng ánh mắt về phía Thư Niệm, cười nói: “Đến lượt cậu khen cậu ấy rồi, Thư Niệm.”
Thư Niệm vốn dĩ đã bị ba cái ưu điểm mà Tống Kỳ Thanh nói ra làm cho hoảng hốt, lúc này rất lúng túng, đại não trống rỗng.
Cô có chút hoảng loạn mà nói: “Chân thành, học giỏi, tốt bụng.”
“Chà,” chủ tịch trêu chọc Thư Niệm: “Sao cậu lại cảm thấy cậu ấy cũng có lòng tốt vậy?”
Thư Niệm nhanh chóng chớp chớp mắt, nhẹ giọng đáp: “Bởi vì cậu ấy… nhận nuôi mèo hoang nhỏ.”
Phó chủ nhiệm rất nhạy bén nắm được một cái gì đó không bình thường: “Chuyện này… Xin hỏi một chút, chú mèo hoang mà cậu ấy nhận nuôi đó, không phải chính là con mèo mà cậu che dù cho vào ngày mưa đó chứ?”
Thư Niệm ngờ nghệch: “A…”
Phó chủ nhiệm nhìn thấy khuôn mặt hồng hồng của Thư Niệm, lại đánh giá Tống Kỳ Thanh nhìn vẫn có vẻ điềm nhiên trấn định, bỗng nhiên cười lên. Chủ nhiệm cũng đã nhận ra gì đó, cố ý làm khó dễ Thư Niệm: “Cậu ấy đã nói có lòng tốt rồi, cậu không thể lặp lại nữa đâu nha Thư Niệm, này là đang trốn tránh đấy.”
Thư Niệm nói lại: “Nhưng những gì tớ nói chính là sự thật mà…”
Cậu ấy đúng thật là rất tốt.
Trên bàn cơm đã có bạn nam làm bộ như muốn Thư Niệm uống rượu, dẫn đến những người khác cũng bắt đầu ồn ào hùa theo. Thư Niệm bất đắc dĩ, nhưng cũng chỉ có thể chấp nhận bưng chén rượu lên.
Thật ra từ nhỏ đến lớn cô còn chưa uống một giọt rượu nào, Thư Niệm thực sự không biết tửu lượng của chính mình ra sao, rất sợ mình một ly đã gục mất.
Đúng lúc này, Tống Kỳ Thanh lấy cái ly đầy rượu trong tay Thư Niệm đi, hướng tới trên bàn.
Cậu đưa ly rượu lên trước mặt, nói với mọi người: “Đừng bắt nạt con gái, kết quả này cứ tính cho tôi, tôi chịu phạt thay cho cậu ấy.”
Nói xong, Tống Kỳ Thanh ngửa đầu uống hết sạch ly rượu.
Thư Niệm trợn to mắt nhìn cậu, cô tận mắt nhìn thấy hầu kết cậu ấy không ngừng chuyển động lên xuống ở khoảng cách gần. Mặt Thư Niệm bỗng nhiên trở nên thật nóng.
Ngay cái lúc Tống Kỳ Thanh giúp Thư Niệm giải vây kia, chủ nhiệm đã lộ ra một nụ cười ý vị thâm trường.
Liên hoan câu lạc bộ hôm nay kết thúc, Thư Niệm tay khoác tay với Giang Điềm đi về hướng trường học.
Giang Điềm nhỏ giọng nói chuyện cùng Thư Niệm: “Bạn học Tiểu Khúc cũng rất đáng yêu.”
Thư Niệm mờ mịt hỏi: “Ai cơ?”
“Khúc Tạ á, bạn cùng phòng của Tống Kỳ Thanh, cũng là thành viên mới chiêu mộ của câu lạc bộ, chính là bạn nam ngồi ở giữa hai chúng ta đó.”
“À.” Thư Niệm rốt cuộc cũng nhận ra bạn học Tiểu Khúc mà Giang Điềm kể là người nào.
“A, Niệm Niệm.” Giang Điềm có chút không xác định mà hỏi Thư Niệm: “Cậu với Tống Kỳ Thanh…”
Thư Niệm gấp gáp hỏi: “Chúng tớ có chuyện gì?”
Giang Điềm chớp chớp mắt, hỏi Thư Niệm: “Cậu không cảm thấy cậu ấy đối xử với cậu có chút gì đó đặc biệt sao?”
Thư Niệm thật ra cũng mơ hồ cảm thấy được. Nhưng mà cô cảm thấy chuyện này là bởi vì bọn họ trước đây là bạn học chung trung học phổ thông, cho nên cậu ấy mới thân quen với cô hơn một ít.
“Vẫn xem như khá tốt.” Thư Niệm nói: “Có lẽ là do bọn tớ cùng học chung trung học phổ thông, lúc ấy tớ hay đến phòng tự học, thường xuyên gặp phải cậu ấy, lâu dần cũng hay hẹn nhau buổi trưa cùng đi ăn cơm với nhau ở quán ăn gần đó.”
Giang Điềm cũng không quá xác định Tống Kỳ Thanh rốt cuộc là có thích Thư Niệm hay không, nên cũng không tiếp tục thảo luận thêm về cái đề tài này nữa.
“Đúng rồi Niệm Niệm, ngày mai là sinh nhật của cậu rồi, cậu định là sẽ ăn mừng thế nào chưa?” Giang Điềm hỏi.
Thư Niệm cười nhẹ đáp: “Bạn cùng phòng của tớ nói muốn mua bánh kem chúc mừng cho tớ, buổi tối ngày mai cậu cũng tới ký túc xá của tớ đi, chúng ta cùng ăn bánh kem với nhau.”
“Được nha!” Giang Điềm ôm lấy cánh tay Thư Niệm, cười nói: “Đến lúc đó tớ sẽ mang theo quà mừng đi tìm cậu.”
Ngày kế tiếp là thứ bảy, Thư Niệm chỉ có một tiết chính khóa vào buổi sáng.
Lúc giữa trưa Thư Niệm còn gọi điện thoại cho bà nội nói chuyện, bà nội hỏi cô hôm nay có về nhà ăn sinh nhật hay không.
Thư Niệm nói: “Con không về đâu nội, hôm nay bạn cùng phòng cùng ăn sinh nhật với con, buổi tối sẽ có bánh sinh nhật để ăn.”
Bà cười ha hả nói: “Được, vậy thì tốt rồi.”
Thư Niệm làm nũng một chút nói: “Con vẫn rất muốn ăn sủi cảo của nội làm, trước đây ở quê mỗi lần sinh nhật con, nội đều sẽ gói sủi cảo nhân trứng gà hồi hương cho cháu ăn.”
Bà nội cô đáp: “Chờ con trở về bà sẽ làm vằn thắn cho con ăn, hôm nay đành phải để cháu gái của bà đi ăn sủi cảo ở ngoài làm rồi?”
Thư Niệm nhoẻn miệng cười, đôi mắt lại hơi nóng lên, cô nhẹ giọng đáp: “Vâng, được, đợi buổi tối con sẽ đi mua.”
Lúc chạng vạng, Giang Điềm xuất hiện ở trong ký túc xá của Thư Niệm. Cô ấy đưa quà tặng đã mua cho Thư Niệm cho cô, thấy mấy cô gái trong ký túc xá đều đang mặc quần áo và trang điểm, cô ấy hỏi: “Các cậu đang định ra ngoài hả?”
Thư Niệm gật gật đầu, hàng mi cong nhẹ, đáp: “Đi lấy bánh sinh nhật ở tiệm bánh kem trước đã, rồi nghĩ xem tối nay chúng ta sẽ ăn cái gì.”
Giang Điềm nói: “Tớ cũng đi cùng các cậu nữa.”
“Được thôi.” Ngụy Mộng Hi ghẹo Giang Điềm: “Đi cùng giúp bọn tớ xách bánh sinh nhật.”
“Cứ giao hết cho tớ.” Giang Điềm vô cùng sảng khoái đáp ứng.
Vì thế, năm cô gái cùng ra khỏi tòa ký túc xá, đi đến tiệm bánh kem ở ngoài. Nhưng mà lúc cả nhóm đến, tiệm bánh vẫn chưa làm xong bánh sinh nhật của Thư Niệm, cho nên mấy cô gái cùng đứng ở cửa hàng chờ.
Ngụy Mộng Hi hỏi Thư Niệm: “Niệm Niệm, bữa tối cậu muốn ăn gì? Hôm nay là sinh nhật cậu, cho cậu quyết định đó.”
Thư Niệm cũng không vòng vo, nói thẳng: “Tớ muốn ăn sủi cảo nhân trứng gà hồi hương, lúc trước còn ở quê, mỗi năm vào ngày sinh nhật, bà nội tớ đều sẽ gói sủi cảo nhân này cho tớ ăn.”
Diệp Sở Tinh xung phong nhận việc nói: “Để tớ đi mua cho.”
“Khoan đã,” Dương Tiếu Vũ nói: “Mua sủi cảo không cần gấp, chờ bánh sinh nhật làm xong rồi chúng ta đi mua sau cũng không muộn, chứ mua về trước để lâu quá sẽ nở dính cục lại với nhau hết.”
“Cũng đúng.” Diệp Sở Tinh gật gật đầu.
“Vậy được, vậy lát nữa chúng ta đi mua sủi cảo sau.”
Thư Niệm nhẹ giọng hỏi mấy cô gái: “Các cậu muốn ăn cái gì, chúng ta đi mua thêm một chút.”
“Lát nữa đi sang khúc phố có nhiều quán ăn kia nhìn một chút đi, bây giờ muốn nghĩ cũng nghĩ không ra.” Ngụy Mộng Hi cười nói.
Chờ cả nhóm lấy được bánh sinh nhật, họ liền đi sang con phố gần như tất cả đều là các loại nhà hàng quán ăn nhỏ kia.
Nhưng có điều tất cả các cửa hàng bán sủi cảo mà họ vào đều không có sủi cảo nhân trứng gà hồi hương mà Thư Niệm muốn ăn. Cho nên cuối cùng năm người mua mấy cái pizza, lại mua thêm năm ly trà sữa, xách theo bánh sinh nhật cùng quay trở về.
Giang Điềm vừa đi vừa nói chuyện: “Quá đáng thật, hôm nay cũng có phải ngày lễ gì cần thiết phải ăn sủi cảo đâu, làm sao một đống quán ăn như vậy mà chẳng cái nào có sủi cảo nhân trứng gà hồi hương mà Niệm Niệm của chúng ta muốn ăn vậy?”
“Hay là tụi mình đi quanh đây tìm thử?” Diệp Sở Tinh kiến nghị.
“Thôi vậy.” Thư Niệm gượng cười nói: “Mới nãy tớ đã nhìn thử rồi, mấy quán ăn cách trường học khá xa thật ra cũng có, nhưng mà chờ người đưa cơm giao sủi cảo đến đây kiểu gì cũng sẽ bị đông lại thành cục hết rồi.”
“Tớ cũng không nhất thiết phải ăn trong hôm nay đâu mà, ngày khác ăn sau cũng được.”
“Nhưng hôm nay là sinh nhật của cậu mà.” Giang Điềm hơi tiếc nuối.
Trong khi bọn họ nói chuyện, Tống Kỳ Thanh cũng đang đi tới cùng với bạn cùng phòng Khúc Tạ, trông có vẻ như đang muốn đi ăn cơm tối. Tống Kỳ Thanh chào hỏi một chút với Thư Niệm, Giang Điềm thì từ buổi liên hoan tối hôm qua đã trở nên khá quen thuộc với Khúc Tạ, hai người hàn huyên cậu một câu tớ một câu một lát, sau đó mới tách ra.
Sau khi trở lại ký túc xá, ba cô bạn cùng phòng cũng lấy mấy món quà nho nhỏ chuẩn bị cho Thư Niệm tặng cho cô. Thư Niệm vô cùng vui vẻ nói lời cảm ơn với bọn họ, rồi cô mở bánh sinh nhật ra, còn Giang Điềm hỗ trợ cắm nến.
Cắm xong nến, Giang Điềm mới nhớ ra việc họ không có bật lửa, Trần Tiểu Vũ không biết đã lôi bật lửa ra từ chỗ nào, thắp lên từng ngọn từng ngọn nến đến hết mười tám cây.
Bốn cô gái cùng nhau hát một bài hát chúc mừng sinh nhật đơn giản cho Thư Niệm, Thư Niệm nhắm mắt lại ước một điều ước, cũng không phải ước mơ gì quá to lớn, chỉ là một chút tâm tư nho nhỏ của thiếu nữ mà thôi.
Cô ước nguyện hy vọng cô với Tống Kỳ Thanh có thể cứ ở bên nhau như vậy, giống như mỗi một đôi bạn bè như thế trên đời, có thể trò chuyện, tâm sự với nhau.
Thư Niệm ước xong ước nguyện của mình, mở mắt ra, một hơi thổi tắt hết mười tám ngọn nến.
Bọn họ không ăn bánh sinh nhật ngay mà là ăn mấy cái pizza nhân lúc chúng còn đang nóng. Một bên vừa ăn pizza một bên vừa vui vẻ cày phim cùng nhau, vừa xem vừa soi lỗi.
Đến khi họ sắp ăn hết pizza, Thư Niệm lấy dao nĩa ra cho cả bọn cắt bánh kem. Đúng lúc này, di động của cô vang lên tiếng thông báo.
Thư Niệm nhìn trên ô thông báo, ánh mắt chợt dừng lại. Cô đưa dao nĩa cắt bánh kem cho Giang Điềm: “Điềm Điềm, cậu cắt giúp tớ với, tớ trả lời tin nhắn đã.”
Thư Niệm cầm lấy di động mở WeChat ra, phía trên hiện lên tin nhắn WeChat Tống Kỳ Thanh vừa gửi cô vài giây trước.
Cậu nói: 【 Thư Niệm, tôi đang ở trước ký túc xá của cậu, cậu có thể xuống dưới một chuyến không? 】
Lý trí của Thư Niệm làm cô muốn hỏi cậu ấy có chuyện gì, nhưng cô chẳng nói gì hết, chỉ trả lời cậu một câu “Được” rồi ngay lập tức mang giày chạy xuống ký túc xá.
Ngụy Mộng Hi khó hiểu hỏi: “A, Niệm Niệm, cậu đi đâu thế?”
Tốc độ nói chuyện của Thư Niệm có hơi gấp gáp, cô trả lời: “Tớ xuống lầu một chuyến.”
“Hả?” Ngụy Mộng Hi còn chưa kịp hỏi câu “Đi xuống lầu làm gì” ra miệng, Thư Niệm đã chạy khỏi phòng ký túc xá mất rồi. Cô ấy nghi ngờ nhìn về phía ba người bên kia, họ đều lắc đầu nguầy nguậy, tỏ vẻ mình cũng không biết Thư Niệm đi làm gì.
Thư Niệm vừa đi ra từ ký túc xá, đã nhìn thấy Tống Kỳ Thanh ngồi trên một chiếc xe đạp ở ven đường trước ký túc xá của cô. Bên ngoài trời đã tối, đèn đường trong trường học đã bắt đầu bật sáng. Cậu ngồi trên yên xe đạp, hai chân chống đất, một tay xách theo một cái hộp, một tay còn lại xách theo một phần cơm.
Thư Niệm đi tới, nhẹ giọng hỏi cậu ấy: “Tìm tớ có chuyện gì không?”
Tống Kỳ Thanh đưa hết đồ đang cầm trên tay cho cô: “Cho cậu.”
“Cái gì vậy?” Thư Niệm có chút không rõ hỏi.
Tống Kỳ Thanh hơi bất đắc dĩ cười nói: “Cứ cầm lấy.”
Cậu lại lần lượt lấy đồ trong tay chuyển cho cô cầm. Thư Niệm đưa tay ra nhận lấy, sau đó lại nghe được cậu ấy nói: “Sinh nhật vui vẻ.”
Thư Niệm hơi ngơ ra, thất thần nhìn cậu. Ngay giờ phút này, trái tim trong ngực trái của cô đập mạnh đến đinh tai nhức óc.
Tống Kỳ Thanh cười nhạt với cô, cậu nói: “Đi nhé.”
Ngay sau đó, cậu ấy cưỡi xe đạp chạy đi trước mặt cô. Thư Niệm đứng tại chỗ, đại não trống không một lát, sau đó mới xách theo đồ cậu ấy tặng trở lại trên lầu ký túc xá.
Lúc Thư Niệm đẩy cửa phòng ký túc xá ra, bạn cùng phòng với Giang Điềm đều sôi nổi nhìn về phía cô.
“Đây là cái gì vậy?” Giang Điềm chú ý đến đồ vật đầy ắp trong tay Thư Niệm đầu tiên, cực kì hóng hớt hỏi: “Ai đưa cho cậu đấy? Tống Kỳ Thanh hả?”
Thư Niệm hơi bất ngờ hỏi: “Sao cậu biết được vậy?”
Giang Điềm chớp mắt, gặm một miếng bánh sinh nhật nói: “Tớ đoán thôi.”
“Cậu ấy cho cậu cái gì thế?” Ngụy Mộng Hi thò đầu qua, xách cái hộp trong tay Thư Niệm ra. Trong hộp là một vật trang trí hình mèo trắng, mô phỏng mèo con lông mềm, thoạt nhìn rất thật.
Diệp Sở Tinh chỉ vào vật trang trí hình con mèo này, đôi mắt sáng lấp lánh hưng phấn nói: “Loại đồ trang trí này tớ biết, nó có thể phát ra tiếng đó! Cậu chạm vào nó thì nó sẽ kêu meo meo meo! Cực đáng yêu luôn!”
“Cái này thì sao?” Giang Điềm cầm lấy cái túi trong tay Thư Niệm, lôi được một hộp cơm ra từ bên trong.
Giây tiếp theo, trong ký túc xá truyền đến tiếng kinh ngạc cảm thán của Giang Điềm: “Oa!” Cô ấy cầm một miếng giấy note màu hồng nhạt hình dâu tây, nói với Thư Niệm: “Niệm Niệm cậu xem này!”
Thư Niệm thấy giấy note màu hồng viết:
“Thư Niệm, chúc mừng sinh nhật!
Tống Kỳ Thanh.”
Giang Điềm lại tiếp tục nói: “Cái này là sủi cảo, là nhân trứng gà hồi hương!”
“Mẹ ơi thế mà cậu ấy lại biết Niệm Niệm muốn ăn sủi cảo trứng gà hồi hương!”
“Đậu mé!” Trần Tiếu Vũ rất chắc chắn mà suy đoán: “Niệm Niệm, hình như cậu ấy thích cậu á?”
“Cái này tuyệt đối là thích luôn!” Diệp Sở Tinh nói: “Chắc chắn là để ý Niệm Niệm nhà chúng ta rồi.”
Ngụy Mộng Hi “chậc chậc” hai tiếng: “Phỏng chừng là chạy tới cái quán ăn cách khá xa trường học đấy cố ý mua sủi cảo cho Niệm Niệm rồi.”
Thư Niệm ngơ ngẩn hết cả người.
Tống Kỳ Thanh… Thích cô?
Đó là chuyện mà cô muốn nghĩ cũng không dám nghĩ. Nhưng mà… Những hành động gần đây của cậu ấy, thật sự có chút kỳ quái, làm trái tim cô loạn đến muốn rớt khỏi lồng ngực, thậm chí bắt đầu không khống chế được mà vọng tưởng.
Vọng tưởng rằng cô thật sự có thể có cái gì đó với cậu.