Hội diễn tập huấn quân sự của sinh viên năm nhất cử hành vào ngày 12 tháng 9, sau khi hội diễn kết thúc trường sẽ bắt đầu kỳ nghỉ trung thu.
Hoạt động chào đón người mới của câu lạc bộ bóng rổ diễn ra là vào một đêm sau kỳ nghỉ trung thu.
Bởi vì tết Trung thu chỉ diễn ra trong 3 ngày, nên Giang Điềm cũng không về quê mà ở nhà của Thư Niệm.
Ngày quay lại trường, hai cô gái cùng nhau ra ngoài ăn cơm chiều, sau đó lại cùng nhau đến phòng sinh hoạt của câu lạc bộ bóng rổ.
Lúc Thư Niệm và Giang Điềm đến, trong phòng học đã có không ít người.
Giang Điềm lôi kéo Thư Niệm ngồi xuống phía sau một vài cầu thủ bóng rổ.
Không lâu sau, chàng trai cao lớn ngồi phía trước họ giơ tay gọi: “Thanh ca! Ở đây!”
Thư Niệm vốn dĩ đang cúi đầu chơi di động không tự chủ được mà ngẩng đầu nhìn ra cửa.
Tống Kỳ Thanh cất bước đi về hướng bên này.
Cậu mặc một chiếc áo phông màu trắng và quần tây đen, vừa đơn giản lại sạch sẽ.
Tống Kỳ Thanh đương nhiên cũng thấy Thư Niệm.
Cậu đứng vào hàng ghế phía trước Thư Niệm, cười nhẹ chào hỏi cô: “Thư Niệm.”
Thư Niệm không được tự nhiên mà run run khóe môi, nhẹ nhàng trả lời cậu: “Xin chào.”
Tống Kỳ Thanh cười cười, lúc này mới ngồi xuống.
Giang Điềm rất tò mò hỏi Thư Niệm: “Ai vậy? Rất đẹp trai á!”
Thư Niệm chớp mắt, nhỏ giọng trả lời Giang Điềm: "Bạn học cấp 3.”
Giang Điềm lại nói một lần nữa: "Cậu ấy rất đẹp trai á!"
Thư Niệm liền cười cong môi.
Cô cũng cảm thấy cậu rất đẹp.
Thêm một lát nữa, chủ nhiệm và phó chủ nhiệm câu lạc bộ tổ chức cho mọi người tự giới thiệu.
“Chúng ta đi theo từng bộ phận, vậy trước tiên để các cầu thủ lần lượt giới thiệu một chút về mình đi.”
Đến lượt Tống Kỳ Thanh, cậu đứng lên, thong dong nói: “Chào mọi người, tôi tên Tống Kỳ Thanh, Tống trong thời Đường Tống, Kỳ trong vui vẻ khoái hoạt, Thanh trong âm thanh.”
Thư Niệm ngước mắt nhìn cậu đang đứng phía trước mình.
Bởi vì Tống Kỳ Thanh đứng nghiêng qua một bên nên Thư Niệm vừa vặn có thể nhìn thấy sườn mặt của cậu.
So với ba năm trước đây, lúc này cậu đã 18 tuổi, dáng vẻ rút đi một chút ngây ngô, cơ thể cũng cường tráng hơn.
Nhưng Thư Niệm lại có cảm giác bản thân quay trở về năm lớp 10.
Cô ngây người hoảng hốt, định thần lại thì Tống Kỳ Thanh đã ngồi xuống.
Kế tiếp là đến lượt thành viên của bộ phận tuyên truyền tự giới thiệu, lúc Thư Niệm đứng lên, Tống Kỳ Thanh quay đầu lại nhìn cô.
Cô như bị ánh mắt của cậu thiêu đốt, mặt lập tức đỏ bừng nóng rực.
Hô hấp của cô đình trệ một lát, tim cũng đập lỡ nửa nhịp.
Thư Niệm giả vờ tự nhiên nói: “Chào mọi người, tôi tên Thư Niệm, Thư trong thoải mái, Niệm trong nhớ mãi không quên.”
Cô nói xong, đôi mắt Tống Kỳ Thanh hơi cong, khẽ cười rồi quay đầu lại.
Chờ đến khi mọi người có hiểu biết cơ bản về nhau, chủ nhiệm và phó chủ nhiệm liền đề nghị tìm thời gian rảnh đi ăn với nhau một bữa.
Bọn họ bàn bạc thời gian với mọi người rồi cuối cùng quyết định là tối thứ Sáu.
Đến khi hoạt động đón người mới kết thúc, chủ nhiệm câu lạc bộ tạo một nhóm trên wechat rồi yêu cầu mọi người quét mã tham gia.
Cứ như vậy, Thư Niệm và Tống Kỳ Thanh vào chung một nhóm.
Sau khi trở lại ký túc xá tắm rửa lên giường, Thư Niệm mở nhóm chat ra, nhìn một loạt thành viên của nhóm, nhưng bởi vì mọi người không ai sửa biệt danh, nên Thư Niệm cũng không biết đâu là Tống Kỳ Thanh.
Cô chú ý tới có người có ảnh đại diện WeChat rất giống với ảnh đại diện wechat của cô, cũng là một con mèo trắng, liền tò mò mà vào trang cá nhân của người đó xem
Đối phương có nick name là Echo.
Echo—— tiếng vọng, tiếng vang, lời hồi đáp.
Thư Niệm nhấn vào bức ảnh phóng to lên.
Lúc này cô mới thấy rõ, con mèo trắng trong ảnh có đôi mắt màu đồng khác lạ, giống với con mèo trắng ảnh đại diện của cô.
Tiện đà, Thư Niệm nhịn không được nhớ tới con mèo trắng ba năm trước ở bên cạnh thư viện tỉnh.
Không biết nhóc ấy hiện tại thế nào rồi.
Một lát sau, chủ nhiệm câu lạc bộ ở trong nhóm tag tất cả thành viên, yêu cầu mọi người thay đổi biệt danh để dễ giao lưu với nhau.
Thư Niệm click vào góc bên phải của giao diện trò chuyện nhóm, kéo xuống, tìm được “Nickname của tôi trong nhóm này” mở lên, đổi biệt danh thành “Thư Niệm”.
Chờ khi Thư Niệm lại quay lại giao diện nhóm chat, phát hiện ảnh đại diện con mèo trắng mắt màu đồng lạ kia gửi một tin nhắn "ok".
Mà nick name của người đó đã biến thành “Tống Kỳ Thanh”.
Thư Niệm kinh ngạc mở to mắt, người có avatar đặc biệt giống với cô thế mà lại là Tống Kỳ Thanh?
Lát sau, phó chủ nhiệm câu lạc bộ gửi tin nhắn: 【@ Thư Niệm @ Tống Kỳ Thanh ảnh đại diện của hai người là sao vậy? Đây là tình hình gì nha! 】
Những người khác trong nhóm cũng ồn ào sôi nổi theo.
【 chà ~】
【 chà ~】
【 chàaaaaa~~~】
Thư Niệm vội vàng giải thích: 【 Không, không, chỉ là trùng hợp, con mèo trắng trong ảnh đại diện của tớ là của bà tớ. 】
Tống Kỳ Thanh cũng giải thích: 【 Còn của tôi là mèo tôi nuôi. 】
Giang Điềm ngạc nhiên cảm thán: 【 ui cha! Hai con mèo này vừa lúc có đôi mắt màu đồng lạ nha, trùng hợp quá! 】
Thư Niệm không chú ý Giang Điềm nói gì, cô mở trang cá nhân của mình, tùy tiện chọn một tấm hình là nhân vật anime, đổi ảnh đại diện.
Cùng lúc đó, Tống Kỳ Thanh cũng thay đổi ảnh, là một bức hình phong cảnh.
Đoạn nhạc đệm này trôi qua, cả nhóm cũng im lặng.
Thư Niệm buông di động, xuống giường vào phòng vệ sinh, chờ tới khi cô tắt đèn ký túc xá quay về giường nằm xuống cầm điện thoại, liền thấy được một thông báo yêu cầu kết bạn từ nhóm chat.
Tên của đối phương là Echo.
Ghi chú viết: Tôi là Tống Kỳ Thanh.
Nháy mắt tim Thư Niệm như muốn rớt ra ngoài.
Cô đồng ý yêu cầu kết bạn, đổi tên cậu thành "S"
Tống Kỳ Thanh rất nhanh gửi tin nhắn tới, cậu hỏi nàng: 【 Mèo nhà cậu bao lớn rồi? 】
Thư Niệm hồi hộp, tim đập liên tục mà trả lời: 【7 tuổi rồi. 】
Tống Kỳ Thanh nói: 【 Mèo của tôi mới 3 tuổi thôi. 】
Thư Niệm cảm thấy mình nên nói gì đó, nhưng cô rất khẩn trương, hồi hộp đến mức tim đập nhanh hô hấp không thuận, ngón tay đặt trên bàn phím di động cũng run rẩy theo nhịp tim.
Một lát sau, cô mới gửi cho cậu một tin nhắn: 【 Mèo của cậu tên gì? 】
Tống Kỳ Thanh trả lời cô: 【 Tán Tán. 】
Thư Niệm nói: 【 tên rất đáng yêu. 】
Sau đó lại cười gõ chữ nói với cậu: 【 Mèo nhà tôi tên rất đơn giản lại thô tục, tên là Đại Bạch. 】
Tống Kỳ Thanh chủ động nói với Thư Niệm tại sao mèo của cậu lại có tên Tán Tán.
Cậu nói: 【 Tôi nhặt được Tán Tán ở góc tường bên cạnh thư viện tỉnh, hôm đó trời mưa, nó trốn trong ô, cho nên sau này tôi đặt cho nó là Tán Tán. 】
Thư Niệm sững người.
Cho nên mèo trắng có đôi mắt khác lạ của Tống Kỳ Thanh, chính là mèo con cô gặp được 3 năm trước.
Lúc cô quay lại, mèo và ô đều không thấy nữa,
Nguyên lai là bị cậu mang đi.
Thư Niệm muốn nói cho Tống Kỳ Thanh biết người che chiếc ô đó là cô.
Nhưng lại sợ cậu cảm thấy cô nói dối, cố ý lôi kéo làm quen với cậu.
Cuối cùng, Thư Niệm chỉ có thể trả lời bằng một câu khen ngợi sứt sẹo: 【 Cậu thật tốt bụng. 】
Tống Kỳ Thanh trả lời cô: 【 Không phải cậu cũng vậy sao. 】
Thư Niệm còn chưa phản ứng kịp, cậu lại nói: 【 Cậu để ô che lại, tôi đã nhìn thấy. 】
Thư Niệm không biết nói cái gì mới tốt, gian nan gửi một chữ: 【 Ừm…】
Cậu nói với cô: 【 Hiện tại nó rất tốt, rất khỏe mạnh. 】
Thư Niệm cong môi cười cười, trả lời: 【 Vậy là tốt rồi. 】
Tống Kỳ Thanh lại nói: 【 Cậu muốn gặp nó không? Hôm lễ Quốc Khánh tôi mang nó đến thư viện tỉnh gặp cậu. 】
Thư Niệm vô thức cắn cắn môi, có chút thấp thỏm hỏi: 【 Có thể chứ? 】
Tống Kỳ Thanh trả lời cô: 【 Đương nhiên rồi. 】
Cô cười cong mắt đồng ý: 【 Vậy…Được. 】
Hai người bọn họ trò chuyện rất lâu chủ yếu là về mèo, chờ đến khi kết thúc trò chuyện, trái tim Thư Niệm vẫn còn đập bùm bụp.
Tưởng tượng đến Quốc Khánh sẽ có cuộc hẹn gặp mặt với Tống Kỳ Thanh, trong lòng Thư Niệm liền đặc biệt nhảy nhót.
Cô kéo chăn lên, che khuôn mặt đang cười rạng rỡ của mình lại.
Chẳng qua Thư Niệm không hiểu được, nếu cậu vẫn luôn biết người hôm đó che ô cho mèo trắng là cô, vì sao 3 năm cấp 3 cậu không đề cập đến chuyện này, nhưng lại cố tình nhắc nó vào hôm nay?
Sáng ngày thứ Sáu, trong giờ học Thư Niệm nhận được tin nhắn từ chủ nhiệm câu lạc bộ bóng rổ tag tên mọi người, nhắc nhở tất cả không được quên buổi tối có cuộc liên hoan.
Chủ nhiệm câu lạc bộ còn gửi địa chỉ quán ăn, nói mọi người đến lúc đó tập hợp trước cửa quán.
Hết giờ học Thư Niệm mới xem di động, cô trả lời một biểu tượng cảm xúc trong nhóm "Nhận được”.
Đêm đó, Thư Niệm gặp nhau ở cửa toà nhà ký túc xá nữ cùng nhau đi tới quán ăn.
Lúc hai người đến, Tống Kỳ Thanh đang bị một cô gái qua đường xin info.
Cậu không cho, nói với đối phương một câu “Xin lỗi”.
Phó chủ nhiệm câu lạc bộ trêu ghẹo cậu: “Tống Kỳ Thanh, cậu có bạn gái phải không? Sao có thể không thêm WeChat của người đẹp chứ?”
Tống Kỳ Thanh nhìn thoáng qua Thư Niệm đang đi tới, khóe miệng ngậm ý cười trả lời: “Không có bạn gái.”
“Vậy cậu rất thanh tâm quả dục, không có trò chuyện với con gái luôn sao?” chủ nhiệm câu lạc bộ cũng trêu chọc cậu.
Tống Kỳ Thanh chỉ cười không nói.
Chủ nhiệm câu lạc bộ sợ chuyện không đủ lớn còn hỏi tất cả mọi người: “Tất cả những bạn gái ở đây có ai đã được Tống Kỳ Thanh thêm bạn không?”
Mọi người sôi nổi ồn ào cười nói: "Tôi không có.”
"Tôi cũng không có.”
“Không có.”
“Đừng nói là cậu ấy thêm, tôi gửi yêu cầu đến bây giờ cậu ấy còn chưa đồng ý.” Có nữ sinh cười đùa nói.
Câu lạc bộ nhiều con gái như vâỵ, thế mà đều nói là không có.
Không hiểu sao Thư Niệm cảm thấy hơi chột dạ, bắt đầu im lặng làm chim cút hạ thấp sự tồn tại của bản thân, yên lặng không nói lời nào.
Nhưng cô cũng không thể thoát khỏi.
Chủ nhiệm câu lạc bộ thấy Thư Niệm vẫn luôn không nói chuyện, cười tủm tỉm hỏi Thư Niệm: “Thư Niệm, cậu và Tống Kỳ Thanh có thêm bạn WeChat không?”
Nháy mắt mặt Thư Niệm liền trở nên đỏ ửng.
Cô còn chưa kịp trả lời, Tống Kỳ Thanh đã chủ động thừa nhận: "Có, là tôi gửi lời mời kết bạn cho cậu ấy.”
"Chà~~~” mọi người bắt đầu ầm ĩ xôn xao.
Thư Niệm bị ghẹo đến đỏ cả mặt, cô vội vàng giải thích: “Chúng tớ là… tớ và Tống Kỳ Thanh là bạn học hồi cấp 3.”
"Hả?” Phó chủ nhiệm câu lạc bộ kinh ngạc nói: “Hai cậu là bạn học cấp 3? Thư Niệm, cậu cũng là học sinh trường trung học số 1 thành phố Thẩm Dương sao?”
Giang Điềm nói xen vào: “Niệm Niệm là học sinh trường trung học số Thẩm Dương, thành tích thi đại học của cậu ấy xếp thứ 8 toàn tỉnh trong ban xã hội, hơn nữa còn là học sinh đứng đầu trường ban xã hội.”
"À, cho nên các cậu là bạn cùng trường,” Chủ nhiệm câu lạc bộ bừng tỉnh đại ngộ: “Thư Niệm học ban xã hội, Tống Kỳ Thanh học ban tự nhiên.”
Tống Kỳ Thanh sửa lại cho đúng: “Chúng tôi là bạn học cùng lớp được nửa năm lớp 10."
"Ồ, trách không được hai cậu lại kết bạn với nhau.” Chủ nhiệm câu lạc bộ cười nói.
Sau khi vào quán ăn, mọi người vừa muốn ngồi xuống, chủ nhiệm câu lạc bộ liền nói: "Này này này, cùng giới không được ngồi kế nhau.”
Sau đó cũng không biết làm như thế nào, người ngồi bên cạnh Thư Niệm từ Giang Điềm biến thành Tống Kỳ Thanh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT