Ngày 1 tháng 9 là ngày báo cáo nhập học cuối cùng của đại học Thẩm Dương.

Thư Niệm người ở bản địa không nên không yêu cầu cha và mẹ kế phải đưa cô đi, cô xách va li hành lý của mình đến trường đại học, sau đó tự mình đi mua các loại đồ dùng cần thiết.

Ký túc xá của đại học Thẩm Dương dành cho bốn người..

Ngoại trừ Thư Niệm là người địa phương, ba nữ sinh còn lại đều là người nơi khác tới.

Diệp Sở Tinh để tóc đuôi ngựa hai bên và đeo kính đen, vóc dáng nhỏ nhắn, lớn lên cũng rất đáng yêu, khi nói chuyện mang theo hương vị của người Đông Bắc.

Thư Niệm rất thích nghe cô ấy nói chuyện, cảm thấy rất vui vẻ, hơn nữa sức lực của cô gái này rất lớn, tuy rằng ở trong phòng ký túc xá này cô ấy là lùn nhất, nhưng sức mạnh lại lớn nhất trong tất cả.

Trần Tiểu Vũ lớn lên rất cao, tóc ngắn gọn gàng, đặc biệt giỏi còn rất có năng lực lại đẹp trai, thích mặc phong cách quần áo trung tính, giọng nói cũng có chút trung tính, dẫn đến việc hôm nhập học cô ấy vào khu ký túc xá nữ, thiếu chút nữa bị dì quản lý coi là con trai mà đuổi ra ngoài.

Ngụy Mộng Hi vóc dáng so với Thư Niệm không sai biệt lắm, cao trên dưới 1 mét 65, tóc lượn sóng, dáng người sexy, lớn lên cũng rất xinh đẹp, là mẫu con gái gợi cảm mà bọn con trai yêu thích nhất.

Chiều hôm đó, Thư Niệm cùng ba bạn cùng phòng cùng đi lãnh quần áo và giày cho buổi huấn luyện quân sự vào ngày mai.

Sau đó bốn sinh viên nữ cùng đi tới một quán ăn ngoài khuôn viên trường để ăn cơm chiều, cứ như vậy bọn họ quen biết nhau.

Sáng sớm 5 giờ rưỡi, sinh viên năm nhất phải rời giường để tập luyện, sau đó lại vội vội vàng vàng xuống lầu xếp hàng, sau đó các huấn luyện viên quân sự sẽ dẫn họ ra sân luyện tập.

7 giờ sáng, tất cả được giải tán trở về ký túc xá, mọi người lũ lượt chạy đến nhà ăn của trường.

Đại học Thẩm Dương có tổng cộng 5 căn tin trong trường, gần khu sinh viên ở tập trung 3 cái, lần lượt là A, B, C.

Còn hai cái khác, một cái ở bên cạnh thư viện, gọi là khu Học Giả, cái cuối cùng ở gần chung cư của nghiên cứu sinh chung cư, gọi là khu Quảng Hương.

Thư Niệm và 3 cô bạn cùng phòng đi ăn ở căn tin C, dù xa so với ký túc xá của các cô nhưng vì căn tin A và B quá đông người nên đành chịu.

Lầu 3 của căn tin C có nhiều sự lựa chọn hơn, các cô liền lập tức đi lầu 3.

Thư Niệm lấy khay trên giá xuống, sau đó đi dọc theo chỗ bán cơm, chọn lựa bữa sáng bản thân muốn.

Cô dùng thẻ của trường mua một phần sữa đậu nành, sau đó đi đến bên khác xếp hàng mua bánh bao đậu.

Một khắc sau khi Thư Niệm mua bánh bao đậu xong quay ra, quầy bên cạnh cũng có một nam sinh quay người rời đi.

Hai người đều bưng mâm đồ ăn, suýt va vào nhau, nhưng may là bọn họ đều dừng lại kịp thời.

Giây tiếp theo, Thư Niệm nghe được một giọng nói quen thuộc.

Tống Kỳ Thanh gọi cô: “Thư Niệm?”

Thư Niệm ngẩng đầu lên, một giây nhìn thấy cậu, khóe miệng cô vô thức mà nở nụ cười, trái tim cũng bắt đầu nhảy bùm bụp.

Tống Kỳ Thanh nói: “Trùng hợp thật.”

Thư Niệm cũng cảm thấy rất trùng hợp.

Rõ ràng có tới mấy căn tin, mỗi nhà ăn đều có 2,3 tầng, nhưng bọn họ lại có thể vô tình gặp lại nhau ở đây.

Cô cười “ừm” một tiếng.

Hai người cùng nhau đi tới trước vài bước, Thư Niệm ở muốn đi tìm bạn cùng phòng nên nói với Tống Kỳ Thanh: “Bạn cùng phòng của tôi đang đợi, tôi đi qua đó.”

Khóe miệng cậu mang ý cười nói: “Đi thôi.”

Ngụy Mộng Hi là người đầu tiên nhìn thấy Thư Niệm vừa nói vừa cười với một nam sinh, cô vội vàng kêu hai người còn lại, chỉ về hướng của Thư Niệm, Diệp Sở Tinh nhìn chằm chằm Tống Kỳ Thanh xem xét nửa ngày, luôn cảm thấy nam sinh này trông rất quen mặt.

“Các cậu có biết cậu ta không? Tôi có cảm giác là đã gặp cậu ta ở đâu đó rồi.” Diệp Sở Tinh hỏi Ngụy Mộng Hi và Trần Tiểu Vũ (trong nguyên tác là 杨笑雨, chắc tác giả ghi lộn họ).

“Tớ cũng cảm thấy vậy…” Trần Tiểu Vũ nhíu mày nghiêm túc suy tư một lát, bỗng nhiên ý thức được, nói: “Tớ nhớ ra rồi, này không phải là Trạng Nguyên ban tự nhiên năm nay của đại học Thẩm Dương sao?”

“Cậu ta đã được xác định là sẽ đến đây học từ lâu, hình như là…chuyên ngành vật lý? Tớ không nhớ rõ lắm, Thư Niệm học chung trường cấp 3 với cậu ta, có thể hỏi Thư Niệm á.”

Ngụy Mộng Hi hỏi: “Nhưng tại sao lại còn phải thi tuyển sinh đại học sau khi được tuyển thẳng chứ?”

Trần Tiểu Vũ nói: “Chắc là muốn cảm nhận bầu không khí thi đại học đi? Tớ nhớ hình như được được tuyển thẳng cũng có thể tự nguyện tham gia thi đại học.”

Chờ Thư Niệm bưng bữa sáng đi tới, cô vừa ngồi xuống đã bị ba cô bạn cùng phòng thay phiên oanh tạc.

Diệp Sở Tinh hỏi Thư Niệm, giọng nói cô ấy vẫn có chút khẩu âm của người Đông Bắc: “Chuyện là sao vậy?”

Thư Niệm không hiểu ra sao, còn chưa kịp hỏi, Ngụy Mộng Hi tiếp tục hỏi: “Cậu có quen biết với Tống Kỳ Thanh sao?”

Ngay sau đó, Trần Tiểu Vũ liền hỏi: “Cậu ta được tuyển thẳng vào chuyên ngành nào vậy?”

Thư Niệm căn bản là phản ứng không kịp, “A” một tiếng, trả lời vấn đề của Trần Tiểu Vũ trước: “Chuyên ngành Vật lý.”

Ngụy Mộng Hi lại hỏi Thư Niệm một lần nữa: “Hai cậu có phải rất thân không?”

Thư Niệm nghiêm túc suy tư một chút, lắc lắc đầu: “Cũng không thân lắm…”

Cô thành thật nói với các cô ấy: “Tớ và cậu ấy học chung nửa năm, sau đó chúng tớ được chia ra hai ban, tớ học ban xã hội, cậu ấy học ban tự nhiên, sau đó thì hầu như không có cơ hội gặp nhau, chỉ có vài lần vô tình gặp ở thư viện.”

“Chà, vừa rồi tôi thấy hai cậu nói chuyện ăn ý như vậy.” Diệp Sở Tinh nghi hoặc nói: “Vậy mà lại không thân?”

Thư Niệm cố đè nén sự nhói lòng xuống, buồn cười nói: “Chỉ là bạn học cấp 3 vô tình gặp nhau ở đại học rồi ngẫu nhiên chào hỏi nhau thôi.”

Dù chỉ đơn giản là chào hỏi nhau một câu, Thư Niệm cũng rất thỏa mãn.

Đại học lớn như vậy, bọn họ lại không ở cùng chuyên ngành, xác suất có thể ngẫu nhiên gặp được nhau là cực kỳ thấp.

Nhưng ngày đầu tiên nhập học mà bọn họ đã gặp được nhau.

Thư Niệm cảm thấy bản thân rất may mắn.

“Vậy cậu ấy có bạn gái không?” Ngụy Mộng Hi tò mò hỏi.

Diệp Sở Tinh xen mồm: “Cậu ấy ưu tú như vậy, khẳng định không thiếu bạn gái.”

Thư Niệm trả lời Ngụy Mộng Hi: “Tớ không rõ lắm.”

“Cậu ấy đúng là rất được các bạn nữ yêu thích,” Thư Niệm nhớ lại những lời Tống Kỳ Thanh nói trước đây khi cự tuyệt các cô gái, nói với Ngụy Mộng Hi: “Hồi cấp 3 cậu ấy có từ chối một cô gái, lúc đó cậu ấy nói cấp 3 không yêu đương.”

“Nhưng hiện tại…Tớ cũng không biết cậu ấy có bạn gái hay không nữa.”

Thư Niệm vừa nói xong, Tống Kỳ Thanh và bạn của cậu ấy liền đi ngang qua bàn của cô, đặt mâm đồ ăn xuống chỗ cách đó không xa.

Thư Niệm: “…”

Cậu ấy sẽ không nghe thấy chứ?

Tức khắc cô cảm thấy có chút chột dạ, chỉ có thể cố nén hoảng loạn, thầm cầu nguyện ở trong lòng là cậu sẽ không nghe được những lời cô nói với bạn cùng phòng về chuyện của mình.

Khoảng thời gian huấn luyện kế tiếp, Thư Niệm không còn có cơ hội nhìn thấy Tống Kỳ Thanh.

Mọi người đều mặc quân phục giống nhau, toàn bộ sân thể dục đều là các đội hình vuông, muốn tìm bóng dáng của cậu ấy ở trong biển người như mò kim đáy biển.

Bất quá Thư Niệm đã gặp được Giang Điềm.

Hai người hẹn gặp nhau ở trước ký túc xá nữ, sau đó đi ăn với nhau.

Khi ăn trưa ở một nhà hàng bên ngoài trường trở về, Giang Điềm hứng thú bừng bừng mà lôi kéo Thư Niệm đi quảng trường.

Hai ngày này, các câu lạc bộ đều ở trên quảng trường xây dựng lều trại chiêu mộ người mới.

Cuối cùng Giang Điềm dừng lại trước câu lạc bộ bóng rổ.

“Niệm Niệm, chúng ta có nên gia nhập câu lạc bộ bóng rổ không?” Đôi mắt Giang Điềm sáng rực bàn bạc với Thư Niệm.

Thư Niệm khiếp sợ, không thể tin tưởng nói: “Cậu muốn chơi bóng rổ?”

Giang Điềm cầm lấy một tờ giấy tuyên truyền của đội bóng rổ, nói: “Cũng không cần phải biết chơi mới có thể tham gia, trên này có ghi ban đối ngoại, ban tuyên truyền…Rất nhiều ban khác nhau, thích hợp cho con gái.”

“Hotboy bóng rổ khẳng định là rất nhiều, chúng ta tham gia đi Niệm Niệm, biết đâu sẽ câu được trai đẹp về nhà!”

Thư Niệm: “……”

Cô cười cười Giang Điềm mê trai, nhưng cuối cùng vẫn đăng ký tham gia câu lạc bộ bóng rổ với Giang Điềm.

Giang Điềm tham gia ban đối ngoại, Thư Niệm tham gia ban tuyên truyền.

Lúc này Thư Niệm căn bản không nghĩ tới, vài ngày sau câu lạc bộ mở hoạt động chào đón người mới, cô gặp được Tống Kỳ Thanh.

Lúc cậu ấy giới thiệu bản thân với thành viên câu lạc bộ tựa như ngày đầu tiên cấp ba cậu ấy giới thiệu với mọi người vậy, cậu ấy nói: “Chào mọi người, tôi tên Tống Kỳ Thanh, Tống trong Đường Tống, Kỳ trong yên vui, Thanh trong âm thanh.”

Một phút kia, thế giới của Thư Niệm dường như quay ngược trở lại quá khứ, đưa cô trở về ngày 1 tháng 9 năm 2016.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play