Cuối tháng 2 năm 2019, chỉ còn 100 ngày nữa là tới kỳ thi tuyển sinh đại học, trường trung học số 1 thành phố Thẩm Dương đã tổ chức lễ tuyên thệ, mục đích là để khích lệ học sinh cuối cấp nỗ lực thực hiện nước rút chặng đường cuối cùng của 12 năm đèn sách.

Thư Niệm và Tống Kỳ Thanh lần lượt được chọn làm đại diện học sinh ban tự nhiên và ban xã hội, lãnh đạo nhà trường yêu cầu họ phát biểu trong lễ tuyên thệ 100 ngày.

Khi hiệu trưởng đang phát biểu trên bục, Thư Niệm và Tống Kỳ Thanh đứng sau cánh gà, trên tay mỗi người đang cầm bài phát biểu của mình.

Thư Niệm cúi đầu nhìn tất cả học sinh lớp 12 bên dưới khán đài, lại nhìn bài phát biểu trong tay, có có chút khẩn trương mà thở dài.

Tống Kỳ Thanh bỗng nói với cô: "Cứ nhìn bản thảo mà đọc theo, không cần nhìn bọn họ, như vậy sẽ không hồi hộp.”

Nhịp tim Thư Niệm hơi đình trệ, rồi sau đó ngước mặt lên nhìn cậu mỉm cười, gật đầu.

Một lúc sau, cô lấy hết can đảm nhẹ giọng nói với cậu: “Chúc mừng cậu.”

Tống Kỳ Thanh cúi đầu nhìn cô, tựa như không hiểu ý trong câu nói của cô.

Thư Niệm giải thích: “Chúc mừng cậu được tuyển thẳng đại học Thẩm Dương.”

Tống Kỳ Thanh cười, đáp lời: “Cảm ơn.”

Sau đó, cậu lên sân khấu phát biểu trước, Thư Niệm một mình đứng sau cánh gà, nhìn cậu nói năng rất đĩnh đạc, không tự giác mà nở một nụ cười nhạt.

Hiện trong mắt cô là một chàng trai mặc đồng phục màu xanh trắng đứng dưới ánh mặt trời.

Cậu ấy tên là Tống Kỳ Thanh, Tống trong Đường Tống, Kỳ trong yên vui thư thái, Thanh trong âm thanh.

Cậu ấy là người cô lặng lẽ cất giữ trong lòng.

Cậu ấy là nguồn động lực có thể khích lệ cô vượt qua chính mình.

“Chúc tất cả chúng ta 100 ngày sau thi đại học sẽ đạt kết quả tốt nhất, kim bảng đề danh!”

Tống Kỳ Thanh phát biểu xong là tới lượt của Thư Niệm.

Lúc đi thoáng qua nhau, cậu khẽ nói một câu với cô: “Cố lên.”

Thư Niệm dừng một chút, cô "Ừm" một tiếng rất nhỏ.

Ngày hôm đó khi cô phát biểu, toàn bộ quá trình đều cuối đầu nhìn vào bản thảo mà cô đã chuẩn bị rất lâu.

Đến khi kết thúc, lúc cô muốn nói câu cuối cùng, Thư Niệm mới ngẩng đầu nhìn về phía đông đảo học sinh năm cuối ở dưới khán đài cũng đang lo lắng về kỳ thi tuyển sinh giống như cô.

Cô nói: “Cuối cùng, tôi muốn nói với tất cả các bạn một câu —— càn khôn chưa định, bạn và tôi đều là hắc mã, thắng bại chưa phân, bạn và tôi đều có thể.”

Thư Niệm nói xong, cô cúi chào trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt của mọi người, sau đó vô thức mà nhìn về phía bên trong khán đài.

Tống Kỳ Thanh đang đứng đó, mỉm cười nhìn cô.

Thư Niệm hốt hoảng vội vàng thu hồi tầm mắt.

Trong khoảnh khắc mặt trời tựa như nóng lên, thiêu đốt đôi gò má của cô.

Thư Niệm đỏ mặt, ra vẻ bình tĩnh giả vờ nhìn đường dưới chân, bước chân theo nhịp con tim mà nhanh chóng đi xuống sân khấu.

Đầu tháng 3, Thư Niệm thông qua sự đề cử của nhà trường mà đăng ký tuyển sinh vào trường đại học Thẩm Dương.

Mãi đến cuối tháng 4, danh sách xét tuyển hồ sơ ban đầu của đại học Thẩm Dương được công bố.

Có tên cô.

Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu.

Những ngày tiếp theo, Thư Niệm rất nỗ lực chăm chỉ ôn tập.

Cô đều xem các cuộc thi thử do nhà trường tổ chức như một cuộc thi đại học thật sự.

Mỗi lần thi thử, Thư Niệm đều vững vàng ngồi vào vị trí hạng nhất của ban xã hội.

Trong kỳ nghỉ tháng 5, Thư Niệm về quê, thư giãn thả lỏng đầu óc.

Bà nội dẫn cô đến một ngôi chùa cổ, cầu xin Phật Tổ Như Lai và Bồ Tát phù hộ cho cô thi cử thuận lợi.

Bà cho Thư Niệm một chiếc túi thơm học tập, Thư Niệm cũng cho bà một chiếc túi thơm cầu bình an khoẻ mạnh.

Ngoài ra, Thư Niệm còn cầu thêm một cái túi thơm học tập nữa.

Bà hỏi cô: “Cái túi thơm này con cầu cho ai vậy?"

Thư Niệm hơi hơi đỏ mặt trả lời qua loa: “Cho bạn con ạ, năm nay cậu ấy cũng thi đại học.”

Bà lão cho rằng bạn trong miệng Thư Niệm là Giang Điềm nên cũng không hỏi thêm.

Trước kỳ thi đại học một ngày, bà nội vội vã từ quê lên đây.

Thư Niệm rất ngạc nhiên sao bà nội lại đến đây, cô vui mừng hỏi: "Bà nội, nội lên đây làm gì vậy?”

Bà lão cười tủm tỉm nói: "Cháu gái bà chuẩn bị thi đại học, bà phải đi cùng chứ.”

"Ôi, không cần đi chung đâu ạ.” Thư Niệm nói: "Trời nóng như vậy, nếu nội đứng bên ngoài chờ con sẽ bị say nắng mất.”

Bà lão vui tươi hớn hở đáp lời: “Biết rồi biết rồi, bà chờ con ở nhà."

“Ngày mai phải thi đại học, con có lo lắng không?” Bà quan tâm hỏi han Thư Niệm.

Thư Niệm lắc lắc đầu: “Không lo lắng, trường học đã cho bọn con bắt thi thử rất nhiều lần tựa như thi đại học vậy, con đã làm quen rồi.”

“Vậy thì tốt rồi.” bà dặn dò cô: “Không cần khẩn trương lo lắng, cứ bình tĩnh từ từ mà làm."

Sau đó lại nhắc nhở Thư Niệm: "Con nhớ mang đầy đủ dụng cụ thi nha chưa, giấy báo thi nữa".

Thư Niệm liên tục gật đầu: "Lát nữa nội kiểm tra lần nữa giúp con với.”

Giữa cái nắng mùa hè, kì thi đại học diễn ra đúng hạn.

Thư Niệm thi tại trường, bởi vì hoàn cảnh quen thuộc, nên cô cũng khá thoải mái.

Trong hai ngày diễn ra kỳ thi đại học, thành phố Thẩm Dương vẫn luôn đổ mưa.

Bất quá tâm trạng của Thư Niệm trước sau cũng không thay đổi, rất bình thản.

Vào lúc 5 giờ chiều ngày 8, thi tiếng Anh kết thúc.

Kỳ thi tuyển sinh đại học ở Thẩm Dương năm 2019 cũng kết thúc.

Nhưng đối với Thư Niệm mà nói, cuộc sống cấp 3 của cô vẫn chưa kết thúc.

Bởi vì tiếp theo cô phải tham gia cuộc thi tự tuyển sinh.

Đại học Thẩm Dương tổ chức thi tự tuyển sinh bắt đầu từ ngày 10 tháng 6, Thư Niệm thi đại học xong liền về nhà tiếp tục ôn tập, chuẩn bị lần thi sắp tới.

Thư Niệm thuận lợi tham gia xong kỳ thi tự tuyển sinh, không tới mấy ngày, đại học Thẩm Dương đã công bố danh sách trúng tuyển, trong đó có cô.

Sau đó, thành tích thi đại học cũng được công bố.

Thư Niệm tra điểm của mình, xếp thứ 8 toàn tỉnh.

Thư Niệm được nhận vào đại học Thẩm Dương chuyên ngành tiếng Anh thông qua hình thức tự tuyển sinh.

Đúng như nguyện vọng của cô.

Giang Điềm, người đã đăng ký thi đại học ở quê nhà thành tích cũng không tồi, hoàn toàn có thể ghi danh vào trường đại học Thẩm Dương chuyên ngành hoá học.

Kỳ nghỉ hè này dài nhưng lại ngắn.

Thư Niệm không còn chạy đến thư viện tỉnh, tránh ở một nơi an tĩnh mà đọc sách.

Cô nổi hứng đăng ký một lớp học vẽ, mỗi tuần đều đi học, rất nghiêm túc học tập.

Các học viên trong lớp ngày nào cũng gửi các loại thiệp mời khác nhau, hầu như mỗi ngày đều có các cuộc tụ tập lớn nhỏ, nhưng Thư Niệm chỉ tham gia duy nhất một lần liên hoan với lớp.

Trùng hợp chính là, hôm nay lớp Thư Niệm liên hoan, Tống Kỳ Thanh cũng tụ tập ở đây với một vài người bạn của cậu ấy.

Thư Niệm chỉ nhìn cậu từ xa, sau đó đi vào trong.

Lúc cô đang trên đường đi tới nhà vệ sinh, vô tình gặp được Tưởng Phong từ WC đi ra.

Cậu ấy đi chung với Tống Kỳ Thanh và một người nữa tới đây ăn cơm.

Tính cách Tưởng Phong vẫn không thay đổi, vẫn cứ nói nói cười cười, nhìn thấy Thư Niệm liền đặc biệt nhiệt tình chào hỏi cô: “Chúc mừng cậu nha Thư Niệm, được trúng tuyển đại học Thẩm Dương.”

Thư Niệm cười nhạt đáp: “Cảm ơn.”

Sau đó còn hỏi thêm một câu: "Còn cậu thì sao? Học đại học nào?”

Tưởng Phong cười cười nói: “Hải Thành.”

Thư Niệm hiểu rõ gật đầu.

Lúc Thư Niệm muốn đi vào nhà vệ sinh, Tưởng Phong đột nhiên kêu cô lại: “Thư Niệm.”

Thư Niệm quay lại, ngẩng đầu nhìn cậu ấy.

Tưởng Phong do dự một lát, cuối cùng chỉ nói: “Chúc cậu vạn sự như mong muốn.”

Thư Niệm còn đang lo lắng cậu ấy lại tỏ tình, trong nháy mắt sau khi nghe thấy lời cậu nói, cô nhẹ nhàng thở ra một hơi trong lòng, mỉm cười đáp: "Cậu cũng vậy.”

Tối hôm đó, Thư Niệm về tới nhà, lấy chiếc túi thơm học tập vẫn còn nằm trong ngăn kéo ra, im lặng nhìn một lúc, sau đó cho túi thơm vào ngăn kéo lại.

Cái này là cô cầu cho Tống Thanh Kỳ.

Cái túi thơm này được gọi là túi thơm phước lành, tiền đồ như gấm.

Ngày hôm đó đi chùa cổ, cô đã biết cậu được tuyển thẳng từ sớm.

Nhưng Thư Niệm vẫn muốn cầu cho cậu một cái.

Cô thành kính cầu nguyện Phật Tổ và Bồ Tát - hy vọng Tống Kỳ Thanh sẽ có tương lai xán lạn, tiền đồ như gấm.

Về phần cái túi này, Thư Niệm cũng không nghĩ đến việc sẽ tặng nó cho cậu.

Cầu nguyện thành tâm ắt sẽ linh nghiệm, Phật Tổ và Bồ Tát sẽ nghe được mong ước của cô mà phù hộ cho cậu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play