Sau đó Thư Niệm nghe Vương Tư Thiến nói mới biết được Tống Kỳ Thanh muốn tham gia giải thi đua Vật lý.

Vương Tư Thiến còn nói: “Với thành tích này của Tống Kỳ Thanh, chắc chắn có thể tiến vào đội tập huấn quốc gia, đứng top 60 người đứng đầu hay top 50 ấy nhỉ? Tớ cũng không nhớ rõ lắm, tóm lại là mấy chục người đứng đầu danh sách tập huấn ấy sẽ được học trực tiếp ở Thanh Bắc.”

Trước lúc Vương Tư Thiến nói, cô còn không biết đến sự tồn tại của đội tuyển quốc gia, càng không biết đội tuyển quốc gia sau khi tập huấn xong có khả năng được tuyển trực tiếp vào trường đại học.

Vậy mục tiêu của cậu chắc hẳn là Thanh Bắc đi.

Mà Thư Niệm lại vẫn luôn mơ ước thi vào Thẩm Dương.

Vào ngày nghỉ quốc khánh, Thư Niệm lại lên thư viện tỉnh để học một lần nữa.

Ngày thứ ba đó, Thư Niệm gặp Tống Kỳ Thanh ở thư viện tỉnh.

Tuy nhiên nhìn cậu giống như rất mệt mỏi, sau khi tới cũng không thấy đọc sách, vẫn luôn ghé trên mặt bàn ngủ.

Giữa trưa khi đến giờ ăn cơm, Thư Niệm vừa mới đứng dậy, Tống Thanh Kỳ đã tỉnh lại.

Cậu nhìn thoáng qua về hướng cô một chút, đôi mắt buồn ngủ mông lung hỏi: “Cậu đang định đi ăn trưa sao?”

Thư Niệm không nghĩ đến cậu lại đột nhiên nói chuyện với mình, có chút ngơ ngác mà gật đầu, sau đó đầu óc trống rỗng hỏi: “Cậu muốn đi ăn cơm cùng tôi không?”

Tống Kỳ Thanh ngồi dậy, trả lời cô: “Được.”

Thư Niệm căn bản không biết chính mình vừa mới nói cái gì, cho đến khi cậu đồng ý lời mời của cô, cô mới phản ứng lại mình vừa mới nói điều gì đó thật khủng khiếp.

Mặt cô gái nhỏ đột nhiên đỏ bừng đến tận mang tai, khẩn trương đến mức không dám nói gì.

Mà Tống Kỳ Thanh có lẽ là cũng mới tỉnh ngủ, nên không nói lời nào, hai người cứ yên lặng đi cùng nhau như vậy cho đến tận quán ăn kia.

Thư Niệm đã lâu rồi không tới đây, nhưng bà chủ vẫn còn nhớ rõ cô.

“Ai nha, cô gái nhỏ, đã lâu rồi cháu không tới quán ăn của bà chủ này đấy.” Bà chủ nhiệt tình tiếp đón cô và Tống Kỳ Thanh: “Mau tới đây, hai người ngồi bên này, lần này muốn ăn món gì nào?”

Thư Niệm vẫn gọi một bát phở như cũ, Tống Kỳ Thanh vẫn theo thói quen gọi một bát mỳ.

“Không có môn vật lý làm chướng ngại vật, thành tích của cậu bây giờ chắc chắn là không tồi nhỉ?” Tống Kỳ Thanh hỏi Thư Niệm.

Thư Niệm bị cậu chọc cười, nhưng cũng chỉ là nhếch khóe miệng vui mừng một chút, lập tức gật gật đầu, nhẹ nhàng trả lời cậu: “Vẫn còn tốt, ở top năm của lớp.”

Thư Niệm nói khiêm tốn, thật ra thành tích của cô vẫn luôn ổn định nằm trong top ba người đứng đầu lớp.

Tống Kỳ Thanh nói: “Đúng thật là không tệ nha.”

Thư Niệm không biết nói tiếp gì với cậu, trong đầu cô đang tìm chủ đề, muốn hỏi cậu về chuyện khoảng thời gian trước thi đua như thế nào, nhưng lại sợ nhỡ đâu cậu không làm tốt, nhắc lại sẽ làm cậu khó chịu.

Lại muốn hỏi có phải sau này cậu sẽ báo danh ở Thanh Bắc hay không, nhưng cũng sợ nghe được đáp án từ miệng của cậu.

Càng suy nghĩ, càng không biết nên nói chuyện gì.

Một lát sau, khi đồ ăn được bưng lên, Tống Kỳ Thanh nói với Thư Niệm: “Cậu có thể nếm thử món mì của quán này, ăn khá ngon.”

Thư Niệm nhìn tương ớt trong bát của cậu, nhỏ giọng hỏi: “Cậu không thấy cay sao?”

“Cậu sợ cay?” Tống Kỳ Thanh cười nhạt nói: “Vậy có thể nói với bà chủ không cho tương ớt vào nữa.”

Cậu vừa nói, vừa rót một chút dấm chua vào trong bát của mình, sau đó để bình dấm đến trước mặt cô: “Đây này.”

Thư Niệm có chút bất ngờ, vội vàng nói lời cảm ơn: “Cảm ơn cậu.”

Lại yên lặng trong chốc lát, Tống Kỳ Thanh đột nhiên ngẩng đầu hỏi Thư Niệm: “Nghỉ hè là cậu không tới thư viện nữa sao?”

Thư Niệm không hiểu sao cậu lại biết.

Chẳng lẽ… Nghỉ hè cậu có tới đây nhưng không nhìn thấy cô, cho nên mới hỏi như thế?

Tống Kỳ Thanh dường như biết cô đang suy nghĩ cái gì, không nhanh không chậm giải thích: “Bà chủ quán vừa nói đã lâu rồi cậu không đến đây.”

“Ồ…” Thư Niệm bừng tỉnh nhận ra, trả lời cậu: “Kỳ nghỉ đông và nghỉ hè tớ đều sẽ về nhà, sau khi khai giảng mới trở lại.”

Tống Kỳ Thanh tò mò hỏi: “Quê của cậu là ở đâu?”

Thư Niệm nói: “Tỉnh Giang Bắc.”

Cô dừng lại một chút, sau đó bổ sung: “Một thôn ở xã Giang Lĩnh, huyện Hồ Trang, thành phố Bắc Dương, tỉnh Giang Bắc.”

“A.” Tống Kỳ Thanh như có chút suy nghĩ, sau đó hỏi Thư Niệm một vấn đề vô cùng đáng yêu: “Vậy cậu đã gặp qua gà vịt chưa, còn có dê bò lợn gì đó nữa?”

Thư Niệm chớp chớp mắt: “Nhìn rồi chứ, trong làng có rất nhiều a.”

“Cậu chưa thấy qua bao giờ sao?”

Tống Kỳ Thanh lắc đầu: “Chỉ được nhìn qua sách vở thôi.”

Thư Niệm sửng sốt, sau đó liền cúi đầu xuống nhếch môi cười cười.

Không biết tại sao, vừa rồi cô có cảm giác cậu vô cùng đáng yêu.

Liên tiếp sáu ngày sau, Tống Kỳ Thanh và Thư Niệm đều tự mình học tập tại thư viện tỉnh, đến trưa lại cùng nhau ăn cơm.

Thư Niệm thật ra không nghĩ tới cô với cậu còn có thể có thời gian gần nhau như vậy.

Gần đến mức bọn họ ngồi hai bên của bàn, cùng nhau ăn cơm trưa.

Đến tối muộn ngày thứ sáu khi thư viện đóng cửa, Tống Kỳ Thanh và Thư Niệm một trước một sau cùng đi ra ngoài.

Lúc Tống Kỳ Thanh đi đến bậc thang, Thư Niệm vẫn còn đang đứng trên bậc, đang muốn giẫm bậc thang để đi xuống.

Bỗng nhiên, Tống Kỳ Thanh quay mặt lại gọi cô: “Thư Niệm.”

Thư Niệm đang cúi đầu lập tức ngẩng mặt lên, nhìn về phía cậu.

Cậu nói: “Ngày mai tôi không tới, phải luyện đàn.”

Thư Niệm có chút mơ hồ gật đầu, nhẹ giọng đồng ý: “Ừm.”

Mãi cho đến khi tách ra, cô mới nhớ đến, cô lại bỏ qua một cơ hội để thêm bạn tốt với cậu rồi.

Thư Niệm khe khẽ thở dài.

Thêm bạn tốt thì có thể thế nào chứ, có lẽ chỉ càng thêm lưu tâm, càng thêm đau khổ.

Con người đều có lòng tham.

Không có phương thức liên lạc của cậu thì chỉ nghĩ nếu có Q.Q của cậu cũng được rồi, dù là không nói chuyện phiếm chỉ để đó theo dõi cũng thỏa mãn rồi.

Nhưng chờ đến khi có Q.Q của đối phương lại muốn thêm bạn tốt, sẽ mong muốn thêm nếu có thể cũng cậu tâm sự là tốt rồi, cho dù là trò chuyện đôi ba câu cũng được.

Một khi trò chuyện được, lập tức sẽ không chỉ vừa lòng với việc nói chuyện một đôi lời, hơn nữa có khi còn bởi vì cậu không trả lời, hoặc là trả lời muộn, thậm chí trả lời một cách ngắn gọn xa cách mà tự mình khó chịu, âm thầm đau khổ.

Sau đó sẽ ảnh hưởng đến học tập.

Cho nên không bằng nên cắt đứt ngay từ đầu luôn.

Chỉ cần không có thêm bạn tốt, sẽ không có ý nghĩ xằng bậy, cũng sẽ không kéo theo một loạt phiền não tiếp theo nữa.

Không thêm bạn tốt cũng được, sẽ không ảnh hưởng đến học tập.

Trong lòng Thư Niệm lặng lẽ nghĩ.

Đại hội thể dục thể thao năm nay Thư Niệm không có tham gia, Tống Kỳ Thanh cũng không tham gia.

Thế giới của Thư Niệm chỉ còn lại học tập.

Tống Kỳ Thanh như một chút gia vị duy nhất cho cuộc sống cấp ba buồn tẻ không thú vị của cô.

Mỗi lúc mệt mỏi muốn từ bỏ cô sẽ đột nhiên nghĩ đến cậu, vừa nghĩ đến cậu ấy ưu tú như vậy mà vẫn còn không ngừng hướng về phía trước mà đi, khiến cô cũng không dám dừng lại.

Khoảng thời gian nghỉ đông, Thư Niệm ở quê của mình đăng lên một tin chỉ có sáu ảnh chụp một lần.

Trong sáu tấm ảnh, lần lượt là ảnh chụp gà vịt ngan dê bò heo trong thôn của cô.

Cô biết cô và Tống Kỳ Thanh không thêm bạn tốt, có thể sẽ không nhìn thấy cô đăng trạng thái này lên đâu, nhưng cô vẫn cứ đăng lên.

Không có ai hiểu cô, cô cũng không cần người hiểu.

Ngược lại nếu như bọn họ thêm bạn tốt, thì Thư Niệm cũng không dám đăng trạng thái như thế này một cách quang minh chính đại.

Sau học kỳ hai của lớp mười một, thành tích của Thư Niệm đã có thể ổn định ở vị trí số một trong lớp và cũng đứng đầu trong ban xã hội.

Từ đó về sau, tên của Thư Niệm thỉnh thoảng sẽ xuất hiện cùng với tên của Tống Kỳ Thanh.

Bởi vì bọn họ đều là người có thành tích đứng đầu ban tự nhiên và ban xã hội.

Đến đây, Thư Niệm chỉ còn lại một mục tiêu.

—Thông qua kỳ thi tuyển sinh có thể trúng tuyển vào đại học Thẩm Dương.

Vừa mới khai giảng lớp mười hai, lãnh đạo trường mở cuộc họp giữa chủ nhiệm các lớp mười hai, yêu cầu tất cả học sinh viết xuống nguyện vọng đại học lý tưởng của mình, sau đó đem mục tiêu ấy dán hết lên trên tường phòng học ở bên ngoài hành lang.

Thư Niệm không do dự viết xuống tờ giấy nhớ màu hồng dâu tây mục tiêu của chính mình—

Khoa anh ngữ trường đại học Thẩm Dương.

Lớp mười hai khoa 1, Thư Niệm.

Mùa đông năm nay cùng Tết nguyên đán dần trôi qua, Thư Niệm nghe Vương Tư Thiến nói Tống Kỳ Thanh đã được tuyển thẳng vào đại học Thẩm Dương.

Trong lúc Thư Niệm còn chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh, thì cậu đã tiến trước một bước vào giai đoạn quan trọng tiếp theo của đời người.

Mà nơi cậu đến lại là trường đại học mà cô luôn muốn dốc hết sức lực để có thể thi đậu vào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play