Vào ngày 16 tháng giêng âm lịch, trường trung học cơ sở số 1 thành phố Thẩm Dương khai giảng.

Thư Niệm được phân vào lớp 1 của ban xã hội.

Kể từ ngày này, các lớp từ lớp 1 đến lớp 4 là các lớp của ban xã hội, và các lớp bắt đầu từ lớp 5 là các lớp của ban tự nhiên.

Tống Kỳ Thanh học lớp 13 của ban tự nhiên.

Bọn họ vẫn ở trong cùng tòa nhà giảng dạy, nhưng không ở cùng tầng.

Thư Niệm ở tầng ba, còn Tống Kỳ Thanh ở tầng một.

Nhưng bởi vì phòng học của Thư Niệm nằm ở phía tây tầng ba gần hành lang, còn phòng học của Tống Kỳ Thanh nằm ở phía tây tầng một gần hành lang, Thư Niệm có thể mỗi ngày đi vòng qua phòng học của Tống Kỳ Thanh để đến chỗ cầu thang để lên lớp của mình.

Lớp 1 của ban xã hội có 46 học sinh và Thư Niệm xếp thứ tám

Nói cách khác, số học sinh của cô trong nửa năm đầu cấp ba là số 8.

Bạn cùng bàn mới của Thư Niệm là một cô gái rất cởi mở và vui vẻ, sau khi cô gái đó ôm một cuốn sách đi tới, cô gái ấy đã chủ động bắt chuyện với cô: “Chào cậu, tớ tên là Vương Tư Thiến, tớ vừa chuyển từ lớp 6 tới đây. Còn cậu thì sao?"

Thư Niệm ngượng ngùng cười cười, nhẹ giọng đáp: "Xin chào, tớ tên Thư Niệm, học lớp 10."

Đôi mắt của Vương Tư Thiến ngay lập tức sáng lên: "Lớp 10? Vậy cậu có học cùng lớp với Tống Kỳ Thanh không?"

Thư Niệm chớp mắt và gật đầu.

Trực giác của cô cảm thấy rằng cô gái này cũng thích Tống Kỳ Thanh.

Vương Tư Thiến cười nói: "Thật ghen tị, tớ cũng muốn học cùng lớp với cậu ấy, nhưng tiếc là tớ không có cơ hội."

Sau đó cô ấy tự an ủi mình: “Nhưng hồi cấp 2 tớ đã là bạn cùng lớp với cậu ấy rồi nên cũng không có gì đáng tiếc”.

Thư Niệm có chút kinh ngạc: "Hai cậu là bạn học thời trung học sao?"

"À." Vương Tư Thiến cười nói: "Mùa hè năm đó mẹ tớ có mở một lớp luyện thi tiếng anh và cậu ấy cũng có đến học."

"Ồ, tớ quên nói, mẹ tớ là giáo viên tiếng Anh lớp 10 của cậu."

Thư Niệm trước đó đã nghe nói rằng con gái của giáo viên tiếng Anh học cùng lớp với họ, hơn nữa cô ấy còn học rất giỏi, không ngờ cô và con gái của giáo viên tiếng Anh lại gặp nhau trong lớp này và trở thành bạn cùng bàn.

Vương Tư Thiến tò mò hỏi Thư Niệm: "Thư Niệm, tại sao cậu lại chọn đăng ký học ban xã hội?"

Thư Niệm thành thật trả lời: "Tớ học kém môn vật lý và thường xuyên thi trượt. Hóa học và sinh học cũng chỉ ở mức trung bình, chỉ có ba môn chính trị, lịch sử, địa lý là điểm số còn tạm ổn."

Vương Tư Thiến cười và nói: "Tớ cũng vậy."

"Tống Kỳ Thanh học vật lý và sinh học rất giỏi, môn vật lý anh ấy có thể đạt điểm tối đa." Cô ấy cong môi, có chút ghen tị nói: "Tớ thật không biết đầu óc của cậu ấy phát triển như thế nào mà cậu ấy có thể đạt điểm tối đa trong môn vật lý khó nhằn như vậy."

Thư Niệm cười cười, từ chối cho ý kiến.

Kể từ ngày hôm nay chỉ còn một mình Thư Niệm tự lủi thủi đến nhà ăn của trường để ăn trưa.

Vì Tư Ngưng đang học ban tự nhiên nên họ không thể đi vệ sinh cùng nhau, xuống căng tin cùng nhau hay đến nhà ăn ăn trưa cùng nhau như trước.

Vương Tư Thiến không ăn trong nhà ăn của trường, khu dân cư bên cạnh trường đa phần là nhà ở của các giáo viên, nhân viên công chức của tường, nhà của cô ấy cũng ở trong đó, vì vậy mỗi ngày Vương Tư Thiến đều về nhà ăn trưa.

Thư Niệm chỉ thỉnh thoảng có thể nhìn thấy Tống Kỳ Thanh ở trường.

Đôi khi trên đường đi ăn tối, cô đi xa phía sau, nhìn cậu cùng bạn bè vào nhà hàng nói cười rôm rả.

Đôi khi cô lên lầu có đi ngang qua lớp học của cậu, cô sẽ ngạc nhiên khi thấy cậu ngồi trên chiếc ghế đẩu dùng để chặn cửa sau và cúi đầu chơi điện thoại di động.

Đôi khi cũng có thể bắt gặp cậu đạp xe ra khỏi trường sau khi tan học.

Và bọn họ không bao giờ nói chuyện nữa, thậm chí cũng không chào hỏi lẫn nhau.

Khi thời tiết dần ấm lên, từ xuân sang hạ chí, trang phục của Thư Niệm cũng thay đổi từ đồng phục học sinh dài tay sang đồng phục học sinh ngắn tay.

Kể từ khi chuyển sang ban xã hội, thành tích của cô bắt đầu tăng một cách chậm chạp.

Cô luôn cố gắng tận dụng thời gian sau giờ học để tự học, đến kỳ thi cuối cấp trung học vào mùa hè này, điểm số của Thư Niệm đã ổn định trong top ba của lớp.

Trong kỳ nghỉ hè của năm thứ nhất trung học, Thư Niệm trở về sống ở vùng nông thôn.

Cô đã ở Giang Lĩnh cả mùa hè.

Cô dành phần lớn thời gian ở nhà để học và đọc sách, cô cũng có ra ngoài chơi với Giang Điềm một vài lần.

Giang Điềm còn rủ thêm Trương Bằng Sơn và Dương Hàm cùng đi, cả bốn người họ cùng nhau chơi trò chạy thoát khỏi mật thất, cùng đi ăn kem, xem phim cùng nhau và cùng nhau đạp xe khắp con đường quanh thị trấn dưới cái nắng vàng sáng chói.

Thư Niệm không chỉ thêm QQ với Trương Bằng Sơn, mà còn thêm thông tin liên lạc với Dương Hàm, nhưng cô và Dương Hàm chưa bao giờ trò chuyện với nhau, đó có thể xem như là một mối quan hệ khá “dối trá”.

Vào lúc chạng vạng tối khi kỳ nghỉ hè gần kết thúc, Thư Niệm đang ngồi trong sân với một cuốn sách trên đùi.

Đại Bạch nằm duỗi chân tay dưới chân cô và ngủ thiếp đi một cách ngon lành..

Thư Niệm cúi đầu nhìn sách hồi lâu nên cổ cô đã hơi mỏi, cô ngẩng đầu nhìn về phía xa xăm.

Qua bức tường bao quanh sân, cô nhìn thấy vầng hào quang của mặt trời đang lặn.

Thư Niệm chợt nhớ đến Tống Kỳ Thanh.

Cậu thiếu niên đạp xe ngược chiều để chạy đua với bạn bè.

Thiếu niên đang ngủ trên bàn bên cạnh cô.

Chàng trai ngồi trên một tảng đá trong vườn bách thảo và hát những bài hát tiếng Anh với cây đàn guitar trên tay.

Mặt trời rất sáng.

Nhưng ánh nắng vẫn không chói chang bằng anh.

Cô nghe nói rằng thứ hạng tổng thể của cậu trong ban tự nhiên vẫn xếp thứ nhất.

Thư Niệm thực sự muốn giành được vị trí đầu tiên trong lớp ở ban xã hội.

Theo cách này, khi ai đó đề cập rằng Tống Kỳ Thanh là số một bên ban tự nhiên, ắt hẳn cũng sẽ có người hỏi vậy ai là người đứng thứ nhất bên ban xã hội.

Nếu cô đứng đầu trong lớp của ban xã hội, thì tên cô có thể sẽ có cơ hội được nhắc đến cùng với cậu.

Cô cũng không biết liệu cậu có đến thư viện tỉnh từ thứ Ba đến thứ Sáu trong kỳ nghỉ đông và nghỉ hè hay không.

Thư Niệm thản nhiên nghĩ nghĩ rồi cúi đầu tiếp tục đọc sách.

Kỳ nghỉ hè chấm dứt, Thư Niệm cuối cùng cũng quay trở lại trường học.

Bởi vì học kỳ đầu tiên của trường trung học đã được phân ban rõ ràng, vậy nên trường sẽ không cần phải chia lại các lớp trong hai năm rưỡi tới.

Thư Niệm sẽ là học sinh của lớp 1 của ban xã hội cho đến khi cô tốt nghiệp trung học.

Nhưng số học sinh vẫn sẽ thay đổi.

Trong kỳ thi cuối học kỳ một của trường trung học, Thư Niệm được xếp thứ 2 trong lớp, vì vậy số học sinh của cô ấy cũng thay đổi thành thứ 2 sau khi năm học bắt đầu.

Ngày 21 tháng 9 là sinh nhật của Thư Niệm.

Nhưng cũng không có gì đặc biệt, ở quê cô, hàng năm vào ngày sinh nhật của cô, bà nội đều sẽ làm món bánh bao nhân thì là và trứng mà cô yêu thích.

Kể từ khi cô đến thành phố Thẩm Dương thì chưa từng tổ chức sinh nhật, bởi vì cha cô thì không nhớ, mẹ kế cô cũng không biết sinh nhật của cô là khi nào.

Thư Niệm dự định sẽ gọi điện cho bà vào buổi tối, và bà nội sẽ chắc chắn nói lời chúc mừng sinh nhật cô.

Trên thực tế, năm ngoái bà cũng đã hỏi Thư Niệm rằng cha mẹ cô có tổ chức sinh nhật cho cô không.

Cô đã nói dối với bà rằng cô còn được tặng một cái bánh sinh nhật để cho mau qua chuyện.

Nhưng trên thực tế là không có gì cà.

Thư Niệm cũng không muốn nhắc đến sinh nhật của mình với cha và mẹ kế.

Cô gái nhỏ hơi kiêu ngạo, và cô cũng nghĩ rằng điều đó là không cần thiết.

Buổi chiều giữa tiết học căng thẳng, Thư Niệm học bài mỏi mắt nên quay đầu nằm trên bệ cửa sổ ngẩn người nhìn phong cảnh bên ngoài để thư giãn.

Thật không ngờ, cô trùng hợp nhìn thấy Tống Kỳ Thanh bước ra khỏi trường cùng một vài nam sinh khác.

Cậu mặc đồng phục học sinh, một bên vai đeo cặp sách màu đen, bóng lưng gầy gò mảnh khảnh.

Vương Tư Thiến đã không còn là bạn cùng bàn của Thư Niệm nữa, cô ấy đã được chuyển lên bàn trên.

Nhưng bọn họ đều ngồi ở cạnh cửa sổ sau của lớp học.

Khi Vương Tư Thiến từ phòng vệ sinh trở về, cô ấy thấy Tống Kỳ Thanh đang đi bộ ra ngoài trường học.

Cô ấy đẩy cửa sổ ra và hét lớn xuống dưới lầu: "Tống Kỳ Thanh!"

Tống Kỳ Thanh theo bản năng quay lại khi nghe thấy ai đó gọi mình.

Vương Tư Thiến dường như biết cậu đang ra ngoài để làm gì, cô ấy mỉm cười và vẫy tay với cậu: "Thi tốt nhé!!!"

Tống Kỳ Thanh nhìn sang bên này và đột nhiên mỉm cười.

Thư Niệm cảm thấy hơi mất tự nhiên khi cậu quay lại và nhìn qua.

Sự căng thẳng này lên đến đỉnh điểm vào lúc cậu bật cười, cô đang chống cằm nhìn cậu, nhìn thấy cậu mỉm cười, cô đột nhiên rụt đầu và hai tay lại.

Cô ngồi xuống ghế, cầm bút lên, cúi đầu tiếp tục đọc sách và làm bài.

Nhưng nụ cười vừa nãy cứ hiện lên trong tâm trí cô.

Đây là lần đầu tiên Thư Niệm thấy Tống Kỳ Thanh cười hạnh phúc với một cô gái như vậy.

Nhưng cô gái làm cậu cười lại không phải là cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play