Hoàng Thượng nhìn các vị đại thần.
Trong số này, có một phần ba trong đó chưa dâng bất kỳ quyển tấu chương nào,
nhưng có hai phần ba người đã ngả về một phe nào đó cũng khiến lòng ngài càng
thêm căng thẳng.
Hoàng thượng gõ đầu ngón tay lên tấu
chương, nói:
- Hôm nay giữ chúng ái khanh lại đây là
vì chuyện phong vương phong hào.
Vừa nói dứt lời, các đại thần trong
chính điện nhìn nhau. Bọn họ biết nhất định hoàng thượng sẽ phong vương cho các
hoàng tử, nhưng không biết phong cho mấy người hay là cho tất cả.
Lúc này nghe tới phong hào, Phùng đại
nhân thấy không ai hé răng. Trong lòng ông ta cũng không biết sẽ phong cho mấy
người, nên thử hỏi chuyện:
- Hoàng thượng, không biết Hoàng thượng
đã chọn được nên phong hào gì chưa ạ?
Nói mấy danh hiệu ra, họ cũng có thể biết
được có phong vương hết không.
Hoàng Thượng im lặng một lúc, nói:
- Phong hào cứ dùng những cách gọi quen
thuộc có từ thời Đông Chu đi, trẫm không hơi đâu mà nghĩ ra phong hào nào đặc
thù hơn. Dựa theo các phong hào thời Đông Chu định sẵn, nhưng các vị ái khanh
có đề cử gì không?
Phùng đại nhân cạn lời. Nghĩa là Hoàng
thượng chưa nghĩ gì cả, ông ta hỏi thử chẳng khác gì làm điều thừa thãi.
Chu Thư Nhân nhìn lướt nhanh qua Thái tử.
Tên của Thái tử có một chữ “Thần”, nghĩa
mở rộng c� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.