Chu phủ
Trúc Lan không lo cho Minh Vân lắm, còn Lý thị thì lo lắng không ngừng. Lý thị kéo tay áo mẹ chồng, nói:
- Mẹ ơi, lần này Lưu phủ gửi thiệp
không biết Minh Vân đi một mình có ổn không?
Trúc Lan bị kéo nên hơi loạng choạng,
sau đó giật lại tay áo từ tay Lý thị. Cô đáp:
- Năm nay Minh Vân đã mười ba tuổi rồi.
Nó là một đứa trưởng thành, con cứ yên tâm không việc gì phải lo lắng.
Trong mắt Lý thị, con trai vẫn chỉ là một
đứa trẻ.
- Nó còn nhỏ mà.
Trúc Lan ậm ừ không đáp lại Lý thị, cô
thật sự không hề lo về cháu trai lớn. Đứa cháu được Chu Thư Nhân dạy dỗ từ nhỏ
tới lớn, mà thi thoảng cô cũng có bổ sung kiến thức. Cho dù Lưu phủ có bày mưu
tính kế thì cháu trai cũng không thành vấn đề.
*****
Lưu phủ
Minh Vân tò tò đi theo Lưu Kỳ, Lưu Kỳ
đi đâu là hắn theo đó. Lưu Kỳ giật giật khóe môi, nói:
- Huynh tính đi theo ta mãi thế này à?
Minh Vân sửa ống tay áo lại, nói:
- Huynh lừa ta, ta không đi theo huynh
thì theo ai đây?
Lưu Kỳ nhún vai, nói:
- Đây cũng không phải là ý của ta. Ta
phải nghe lời cha ta, mà cha ta thì phải nghe lời ông nội của ta. Tất cả là ý của
ông nội ta đấy.
Minh Vân bĩu môi, nói:
- Ta có từng nói cho huynh nghe là ông nội
của ta rất bênh vực người trong nhà không?
Ông nội trở nên mạnh hơn gài bẫy cả hoàng tử
luôn, hắn thật sự không cho rằng Lưu gia thoát khỏi cảnh bị ông nội gài bẫy.
Lưu Kỳ cũng rất ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.