Thời gian thấm thoắt thoi đưa, chớp mắt một cái đã qua một tuần. Sau khi trong nhà nộp thuế lương thực, còn lại phân nửa mang đi bán hết. Sản lượng lương thực ở thời cổ đại quá thấp, người không biết trồng trọt như Trúc Lan cũng biết sản lượng ngũ cốc hiện đại ra sao. Năm nay mưa thuận gió hòa, đất đai của nhà Trúc Lan màu mỡ, chăm sóc cẩn thận, mà một sào lúa chỉ thu hoạch được 320 cân. Sản lượng bắp cao hơn một chút, nhưng cũng không nhiều, chưa đến 550 cân.

Nhà Trúc Lan bán đi một nửa số nông sản kiếm được hơn 7 lượng bạc một chút. Trừ đi chi phí hạt giống linh tinh, một năm lời được 6 lượng, còn khuya mới đủ chi tiêu cả năm. Trong nhà có người đi học, hai người chuẩn bị nhập học năm tới là thành bốn người, ngoài ra còn có giấy bút và mực, hai đứa con trai chỉ chi mà không có thu. Đây mới chỉ tính tiền đi học thôi, còn chưa nói đến tham gia khoa cử. Ở thời cổ đại, tỷ lệ nhà nghèo nuôi được một người làm quan có thể so với giống loài quý hiếm, tiền bạc là thứ có thể ép chết con người nhất.

Nhà Trúc Lan bán xong lương thực, Chu Thư Nhân cũng khởi hành đi phương Nam. Trúc Lan biết, ra ngoài tuyệt đối không được thiếu tiền. Không nói đến 50 lượng bạc Chu Thư Nhân mang theo, anh còn đào cả trang sức nguyên thân vẫn luôn chôn giấu.

Trang sức không ít, nguyên thân có một người cha giỏi giang, truyền thụ kinh nghiệm không nên lấy ra những loại trang sức đại diện cho một địa vị nào đó. Nguyên thân chỉ chọn vòng ngọc và đồ trang sức bằng trân châu, không dám đụng vào ngọc bội. Trúc Lan đào ra kiểm kê, có sáu chiếc vòng ngọc, hai chuỗi trân châu đeo cổ, hơn mười cây trâm cài tóc được khảm trân châu, còn lại là những trang sức vụn vặt.

Vào thời cổ đại, trân châu rất quý. Những viên trân châu vào tay nhà giàu đa phần là những mặt hàng có độ đồng đều và bóng bẩy thượng hạng, trang sức mà nguyên thân chôn trị giá không nhỏ.

Trúc Lan để Chu Thư Nhân mang theo một đôi vòng tay tỉ lệ tương đối và một chuỗi hạt trân châu. Không cần biết có kiếm được bạc hay không, sau khi trở về mang đi cầm cố. Hai người bọn họ tiêu xài tới nỗi tiền bạc trong nhà không còn bao nhiêu, trong tay không tiền, trong lòng không yên!

Ngày đầu tiên Chu Thư Nhân không có ở nhà, Trúc Lan thường xuyên mất hồn. Làm gì cũng không có sức, ngồi dựa vào cây cột mà hai người thường hay dựa vào, thiếu đi một người làm cho trái tim Trúc Lan cảm thấy khó bề an ổn!

Sang ngày thứ hai, cô bắt đầu nghĩ miên man, buổi tối còn gặp ác mộng. Cô mơ thấy Chu Thư Nhân chết rồi, chỉ còn một mình Trúc Lan sống ở cổ đại, trong lòng hết sức hối hận bởi vì đã không đi theo. ( truyện trên app T Y T )

Mấy đứa con trai Chu gia thấy vậy không khỏi u sầu. Mẹ không có cha giống như không có sức sống, mấy đứa con trai vô cùng lo lắng, sợ là khi cha trở về tới lượt mẹ không còn nữa.

Sang ngày thứ ba, Trúc Lan cảm thấy mình nên tìm việc gì đó để làm mới được. Cơm nước xong hết, cô bắt đầu phân công nhiệm vụ trong nhà:

- Lão Đại, tường nhà chúng ta thấp qua, con và Lão Nhị tìm thêm vài người xây tường cao hơn một chút đi, ít nhất 7 thước.

Ở triều đại hư cấu này, 1 thước xấp xỉ 1 thước ở thời nhà Đường. 1 thước khoảng chừng 31 centimet, 7 thước là hơn 2 mét.

Chu lão đại thở hắt ra, mẹ có chuyện làm thì tốt quá rồi, suốt mấy ngày nay hắn cũng không ngủ ngon giấc: - Dạ mẹ!

Trúc Lan nhìn Dung Xuyên đang im lặng, và cháu trai trưởng mê chơi, cô không thành thạo Hán cổ, nhưng rất giỏi toán. Đi thi khoa cử có đề thi toán, cuộc sống cũng không thế thoát ly khỏi tính toán:

- Hôm nay cả nhà bắt đầu học học toán.

Lý thị sợ hãi, lập tức nhớ lại ngày xưa được chồng dạy chữ, cả người run lên:

- Mẹ ơi, thêm mấy năm nữa con cũng làm bà luôn rồi, không cần học đâu.

Trúc Lan: “...”

Cổ đại lừa đảo! Tính tuổi kiểu này thì chờ thêm mười năm nữa khi cô 46 tuổi chẳng phải là lên làm bà cố luôn sao?

Hai mắt Triệu sáng rỡ, thời điểm gần gũi mẹ chồng tới rồi, nàng ta ước gì đại tẩu không học:

- Mẹ, con nhất định sẽ học hành nghiêm túc.

Lý thị trừng mắt, vợ của Lão Nhị mưu mô, nàng ta hạ quyết tâm: - Mẹ, con cũng học luôn.

Trúc Lan nhìn mấy đứa nhỏ: - Mấy đứa thì sao?

Dung Xuyên khát khao được học, hắn có cơ hội đi học, cho dù bị bệnh cũng luôn cố gắng học tập. Hắn biết bản thân đã bắt đầu muộn hơn rất nhiều người:

- Dạ thẩm, con cũng học ạ!

Đúng vậy, Trương Dung Xuyên gọi Trúc Lan là thẩm.

Trước kia, hai nhà trong thôn không có quan hệ họ hàng, lại càng không phải cùng tộc gì cả, xưng hô toàn là dựa trên bối phận cho nên hơi loạn. Cùng tộc thì khác, cách gọi có thể cho thấy bối phận, xưng hô không rối chút nào. Dung Xuyên chuyển đến, tuổi tác xấp xỉ con trai út, vì vậy vợ chồng Trúc Lan có ý tưởng mới, lập tức sửa lại xưng hô cho đúng. Đương nhiên, cũng có lý do hai người bọn họ không thể chịu nổi một đứa con nít 10 tuổi gọi mình là ông bà. Ở hiện đại, khối người kết hôn sau 30 tuổi. Để tránh bị tổn thương, Chu Thư Nhân quyết định sang năm tham gia kỳ thi tú tài, thi đỗ tú tài là có danh phận. Chu tú tài, tú tài nương tử, sau này cũng không còn phải đau đáu trong lòng thêm nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play