Chu lão nhị nhìn vào đôi mắt đang cười nhưng trong lòng thì không của mẹ mình, hắn không dám giấu giếm, bởi vì mẹ già vừa mới tức giận, hắn nịnh nọt nói:
- Mẹ, đây đều là tiền Thu Nương thêu khăn thêu hà bao bán, dành dụm từng chút từng chút một đấy, toàn bộ chỉ có bao nhiêu đây thôi.
Hai vợ chồng họ biết mình không được yêu thích, sợ là sau này chia của sẽ bị thiệt thòi, cho nên vừa mới thành thân đã dành dụm từ từ.
Trúc Lan có chút ký ức, Triệu thị không có việc làm, phần lớn thời gian đều ở trong phòng. Cách một khoảng thời gian, Chu lão nhị lại lên huyện thành một chuyến. Cô nhìn từng đồng trên bàn, trong nhà đúng là có rất nhiều điều bất ngờ. Triệu thị mang hết toàn bộ của cải bên người, Lão nhị biết mà cũng không nói gì!
Trúc Lan nói với Triệu thị: - Cất bạc vào đi, ăn cơm.
Triệu thị nhìn mẹ chồng không chớp mắt, thấy mẹ chồng không tức giận, nước mắt lại rồi:
- Mẹ, mẹ tốt quá à!
Trước kia không nền ngày ngày kiêng dè mẹ chồng!
Trúc Lan không định đáp lại Triệu thị, cô sợ Triệu thị sẽ khóc ngập Chu gia!
Lý thị cứ nhìn chằm chằm túi tiền của nhà Lão Nhị, cảm thấy trứng xào hôm nay cũng không được thơm. Đại phòng không có tiền, mà nhà Lão Nhị thì lại có tiền, trong lòng không khỏi khổ sở. Nàng ta trộm nhìn mẹ chồng một cái, lúc nãy vẻ mặt của mẹ trong khi nói chuyện với nhà Lão nhị hết sức ôn hòa, chắc chắn cảm thấy nhà Lão Nhị có bản lĩnh hơn rồi. Nàng ta ngồi không yên ổn, cảm thấy khó giữ địa vị dâu cả, nhịn không được mà liếc xéo Triệu thị. Triệu thị là kẻ tạo phản ngấm ngầm, không được, nàng ta cần phải tiến lên!
Tại nhà của Vương lão tứ, hắn ta tức giận tu liền hai hớp nước lã. Hắn ta có tiền trong tay, cảm thấy bản thân có thể thẳng lưng. Sau đó nghĩ lại mấy lần đến Chu gia làm việc toàn bị người khác khinh thường, giống như bố thí cho hắn, trong lòng bực bội, phải cách Chu gia càng xa càng tốt.
Vương Như đứng ở ngoài sân mà không đi vào, cô ta xúi giúp Vương lão tứ, hy vọng Chu gia cũng gà bay chó sủa. Nào ngờ Vương lão tứ bị mắng cong đuôi chạy về, vô tích sự!
Vương lão tứ nhìn thấy cô con gái út, sắc mặt cũng không khá hơn, nói:
- Đứng đực ra đó làm gì thế? Đi làm việc đi!
Sắc mặt Vương Như trầm xuống, lần trước đi lên huyện thành buôn bán kiếm được 30 lượng bạc, cô ta không có cách nào giữ làm của riêng. Một phần cũng không, toàn bộ đều bị người cha hèn hạ của cô ta lấy hết. Cô ta duỗi tay muốn lấy, cuối cùng còn bị tát cho mấy cái nữa. Cô ta đã ý thức được, đôi cha mẹ đốn mạt này không đáng tin cậy. May mà có 10 lượng bạc còn chưa đụng tới, cô ta xoay người cười khinh một tiếng, đừng hòng cô ta nghĩ ra cách gì để giúp!
Trúc Lan không biết chuyện nhà Vương lão tứ, sau khi ăn xong, cô cũng nghĩ về hắn ta. Trong tiểu thuyết viết Vương lão tứ cực kỳ yêu thương con gái, hình tượng thương con sụp đổ mất rồi. Suy nghĩ kỹ lại, trong tiểu thuyết không có ai kích thích Vương lão tứ cả, Vương Như chỉ lén mua bán, sau khi vợ bị sảy thai, Vương lão tứ mới nghĩ đến kén rể cho đứa con gái có chút bản lĩnh giống như Vương Như, thế là ra dáng một người cha tốt. Bây giờ mọi chuyện đã khác, suýt nữa vợ bị sinh non kích thích hắn ta một lần. Đứa trẻ trong bụng Tôn thị quý giá hơn hết, không cho Vương Như có cơ hội được lớn lên, trong nhà Vương lão tứ càng ngày càng nhiều mâu thuẫn. Cô thật sự hy vọng nhà Vương lão tứ lục đục nội bộ với nhau dài dài, làm ơn đừng tới sinh sự với nhà bọn họ!
Trời đã về chiều, Chu Thư Nhân và Lão Đại mới cùng nhau trở về nhà. Từ xa Trúc Lan đã ngửi thấy có mùi rượu:
- Uống rượu hả?
Chu Thư Nhân nhếch miệng cười, tửu lượng của nguyên thân rất tốt, trước kia uống không nhiều lắm cho nên không phát hiện ra. Hôm nay uống vào mới biết uống được rất nhiều, anh khá hài lòng:
- Uống chút đỉnh thôi, chưa có cơm tối à?
Trúc Lan nhìn vào mắt của Chu Thư Nhân, không say thì tốt. Cô ghét nhất là kiểu người sau khi uống rượu giở thói bậy bạ:
- Chưa đâu, còn chờ cháo chín!
Chu Thư Nhân nâng thứ đang cầm trong tay lên cao, điệu bộ đang chờ được khen:
- Gà nướng và đầu heo nổi tiếng nhất của tửu lầu Vương gia cực ngon, tôi cố ý mang về cho em đấy.
Hai mắt Trúc Lan lập tức sáng rực, tất cả thức ăn cổ đại đều có một màu xanh thuần chứ không thêm vào chất phụ gia, thức ăn nhà mình cũng ngon, cô vẫn luôn muốn nếm thử thức ăn tửu lầu, chẳng qua là không nỡ mua, bây giờ mới thấy có đồng đội rất tuyệt vời. ( truyện trên app T Y T )
- Có lòng quá à!
Cháu trai trưởng Minh Vân mon men đi theo mùi gà tới đây, nhóc con thèm thuồng:
- Ông nội mua cho bọn con đúng không?
Chu Thư Nhân thẳng thắn: - Mua cho bà nội đấy!
Thế nên đừng mơ, anh mang thứ này về đây để tạo cảm tình.
Minh Vân mở to hai mắt, không phải người ta hay nói thương nhất là con trai có lúc tuổi già và cháu trai cả hay sao? Nó cảm thấy mình bị lừa!
Chu lão đại lập tức trở lại bình thường, đứa con ngốc nghếch, trong mắt ông con chỉ có bà nội con thôi, con cháu không có cũng được!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT