Chu lão nhị hối hận làm sao! Cực kỳ hối hận vì đã đáp lại Vương lão tứ, không nên dính vào loại người như Vương lão tứ này, giọng điệu của hắn càng thêm lạnh nhạt:

- Còn chuyện gì nói nữa không?

Vương lão tứ cau màu, có chút không rõ. Vì sao Chu lão nhị không hâm mộ hắn ta cớ chứ? Bọn họ cùng chung cảnh ngộ còn gì, hắn ta lặp lại lần nữa:

- Ta ra ở riêng rồi đấy! Tự mình sống một cuộc sống tự do thoải mái, con gái không còn phải chịu thiệt thòi, trong tay cũng có tiền bạc.

Thế nên ngươi phải hâm mộ ta đi! Sau đó nằng nặc đòi ra ở riêng mới đúng!

Chu lão nhị: “...”

Làm hắn sợ chết khiếp, đang châm ngòi ly gián đây mà! Hóa ra Vương lão tứ là loại người này, muốn hãm hại hắn đúng không!

Trúc Lan: “...”

Nàng thầm cười khẩy, Vương lão tứ không hề thay đổi, bản chất hắn ta vẫn vậy, giọng điệu đắc ý làm cho người ta không thể phớt lờ. Cô cũng hiểu ra vì sao hắn ta bất mãn với cô, hắn ta quy chụp cô và Vương Trương thị là cùng một loại người. Tức chết cô rồi, cô rõ ràng là mẹ chồng tốt vô cùng thân thiết cơ mà!

Sắc mặt Trúc Lan lạnh tanh, tới cửa châm ngòi ly gián như thể cô chết rồi vậy!

- Lão Tứ à, ngươi có thời gian mò tới xúi giục Xương Nghĩa hâm mộ mà đòi tách ra ở riêng, chi bằng trở về sống tốt cuộc sống của mình. Mới kiếm được vài đồng bạc đã quên mất mình họ gì rồi à? Còn nữa, đừng tự cho mình là đúng, nghĩ rằng Xương Nghĩa coi ngươi là bạn, nó chỉ thương hại ngươi thôi, không ngờ cuối cùng bị ngươi lấy oán báo ơn. Thật sự có người bằng hữu như ngươi thì đúng là xui xẻo tám đời tổ tông để lại đó. ( truyện trên app tyt )

Vương lão tứ giận tái mặt, hắn ta là chủ một nhà, tới đây lại bị người ta làm cho mất mặt, đầu óc nóng lên:

- Lão Nhị có khác gì ta? Cha không thương, mẹ không quan tâm. Ta biết mụ đang phẫn nộ bởi vì lo lắng mất đi một sức lao động miễn phí đúng không, đừng hòng vu oan cho ta, trong lòng huynh đệ của ta là hiểu rõ nhất.

Chu lão nhị thật sự muốn chửi ầm lên, Vương lão tứ dám mắng mẹ hắn, hắn nổi giận nói:

- Mẹ nó, ai giống ngươi hả? Ông đây được cha mẹ coi trọng nhé, con trai con trai đều như nhau hết, trong tay có chút của riêng. Ngươi đồng cảm với ông đây con khỉ khô ấy! Lúc trước không nên thương hại, cuối cùng dính tới một đống rắc rối. Thấy ngươi ngoài mặt thành thật chất phác, nào ngờ lòng dạ đen tối cỡ này.

Trúc Lan vừa định nói chuyện, có tiếng đồng tiền đã thu hút sự chú ý của cô. Triệu thị ném túi tiền lên trên bàn, mở túi tiền ra, toàn bộ tiền xu trong đó đều rơi xuống hết. Hai mắt Trúc Lan nhìn chằm chằm vào từng văn tiền một, đếm được hơn ba lượng bạc, ngoài ra còn có một chuỗi tiền xu. Được lắm, thảo nào túi tiền Triệu thị vẫn luôn căng phồng, cô cứ nghĩ phụ nữ mang thai đói bụng cho nên thường mang thức ăn bên người, hóa ra là để đựng tiền!

Triệu thị cũng tức, Vương lão tứ tới đây hãm hại hai vợ chồng họ thì có. Nàng ta nhìn thẳng vào mặt Tôn thị, nói:

- Chúng ta có tiền, mẹ không những cho chúng ta để dành tiền riêng, mà mỗi tháng còn cho ta 5 văn tiền, cho con dâu tiêu vặt đấy!

Triệu thị cảm thấy nói vậy chưa đủ kích thích, nàng ta lập tức giật túi tiền của con gái, đổ ra bên trong là kẹo mạch nha và mấy văn tiền nữa:

- Con gái của ta cũng khác con gái các ngươi, con gái của ta ăn ngon mặc đẹp, sáng nào cũng ăn canh trứng, con gái của ta là bảo bối đấy. Không đúng, con gái Chu gia chúng ta đều là bảo bối!

Nàng ta nhớ hết từng lời mẹ chồng đã nói, nàng ta muốn khóc, mẹ chồng tốt quá!

Trúc Lan ngây người, cô bị một loạt hành động của Triệu thị làm cho bàng hoàng. Nghe xem giọng điệu hùng hồn cỡ nào, lúc này Triệu thị đang khóc thút thít, Trúc Lan không khỏi cảm thấy da đầu tê dại. Cô bèn vỗ về Triệu thị, nói:

- Đừng tức giận rồi ảnh hưởng đến sức khỏe mình, mẹ không tin kẻ xấu châm ngòi ly gián đâu. Hai vợ chồng con đều tốt, trong lòng mẹ hiểu rất rõ.

Triệu thị sững sờ, mẹ chồng đang xoa đầu mình, xoa đầu mình đấy!

- Mình ơi, mẹ xoa đầu ta!

Hạnh phúc quá đi!

Chu lão nhị muốn che mặt lại, cô vợ ngốc này, nàng khoe sạch sẽ tiền riêng trong nhà mình rồi!

- Ừm!

Sắc mặt Vương lão tứ đỏ lên, bỗng nhiên cảm thấy xấu hổ. Hóa ra Chu lão nhị không hề giống mình, hắn ta cẩn thận nhìn lại mới phát hiện ra bản thân vẫn luôn không chú ý đến. Quần áo của Chu lão nhị không có vết vá, sắc mặt của Chu lão nhị hồng hào, không có dấu vết phiền muộn. Quần áo của con gái Chu lão nhị cũng không có vết vá nốt, nuôi con bé trông chẳng khác đồng tử bên cạnh Bồ Tát là bao. Hắn ta chỉ thẳng vào mặt Chu lão nhị, nói:

- Ngươi chơi khăm ta! Ta đã nhìn lầm ngươi rồi!

Dứt lời, hắn ta lập tức lôi Tôn thị đi khỏi đó.

Khuôn mặt Trúc Lan đanh lại, cô ghét nhất là người thích trốn tránh. Rõ ràng bản thân rất có vấn đề, thế mà mãi mãi không chịu chấp nhận mình sai.

- Chu gia không chào đón hai vợ chồng ngươi.

Lý thị thấy Vương lão tứ đã đi, nhìn Triệu thị và Lão Nhị rồi nói:

- Mẹ, nhà Lão Nhị giấu tiền riêng là không được rồi.

Trúc Lan: “...”

Cô đã nhận ra rồi, nhưng cô không muốn hỏi thôi.

Triệu thị căng thẳng, lúc nãy nàng ta chỉ muốn chứng minh mà thôi, bây giờ lộ rồi, vội vàng cầu cứu chồng mình!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play