Bởi vì vị trí địa lý, trong huyện có rất nhiều thương nhân từ nam ra bắc. Vương Như cứu được con của vợ lẽ suýt nữa thì bị vợ cả hại chết, sau khi nghe tên, cô cảm thấy thật quen tai. Con của người vợ lẽ này tự tay giết chết huynh trưởng con của vợ cả thì thôi, còn mưu toan chiếm lấy ngai vàng, cuối cùng bại trận mà chết, là một trong những nhân vật phản diện.
Sau này Vương Như mới biết bản thân xuyên vào bộ truyện, nhận ra Tuyết Hàm chính là nữ chính, từ đó bắt đầu giăng bẫy Tuyết Hàm và cả Chu gia.
Trúc Lan nghiến răng, cô hối hận quá, cảm thấy thật là khó thở. Cô tức giận vì phần đầu tiểu thuyết không có viết rõ ai là hoàng đế, rồi lại tức giận vì sao bản thân không kiên nhẫn đọc cho xong. Cho dù truyện có nhiều mìn cũng có thể theo dõi cốt truyện về sau để phân tích xem ai là hoàng đế cơ mà!
Trúc Lan bụm ngực, hối hận cũng đã muộn màng.
Chu Thư Nhân hết sức lo lắng trước những thay đổi cảm xúc của Trúc Lan, anh hỏi:
- Thấy chỗ nào không được khoẻ?
Trúc Lan lo lắng sẽ bị Vương Như phát hiện ra thứ gì đó, nói:
- Xe lắc quá nên thấy hơi mắc ói, sáng nay ăn nhiều, biết vậy đã không ăn thêm một cái bánh bông lan rồi.
Đúng vậy, bữa sáng của họ xa xỉ như thế. Buổi sáng đập sáu quả trứng gà làm bốn bát bánh bông lan siêu to, mỗi bàn hai bát, mỗi người được chia cho một miếng nhỏ. Nói đến đây phải cảm ơn nhà ngoại, Trúc Lan cảm thấy về nhà một lần giống như vơ vét toàn bộ của cải trong nhà. Nhà ngoại cho họ 50 quả trứng gà, hai cân táo đỏ, mười cân hạt kê, hai cân điểm tâm, nửa cân mật ong, mười cân hạt thông, tất cả để cho Trúc Lan bồi bồi cơ thể. Vốn dĩ trứng gà trong nhà không bán ra ngoài, một ngày đẻ không ít trứng, được thêm 50 quả nữa, cả nhà thơm lây.
Trúc Lan hoàn toàn không nhận ra rằng chính cô đang khiến người ta càng thêm ghen ghét. Hai cha con Vương lão tứ trên xe bò đang rất đói bụng, tối qua trong nhà không còn tí gì lót dạ.
Chu Thư Nhân lườm lườm Chu lão đại, nói:
- Không nghe thấy mẹ của con đang khó chịu sao? Đánh xe êm êm chút đi!
Chu lão đại: "..."
Oan ức quá đi, con bò đang mang con bê, hôm qua mệt mỏi rã rời, hôm nay hắn không dám đánh xe bò quá nhanh cho nên tốc độ cực kỳ chậm rồi!
Trúc Lan không khỏi áy náy khi thấy Chu lão đại phải "đổ vỏ", sau đó cô lại cảm thấy chẳng sao, con trai "đổ vỏ" cho mẹ là chuyện nên làm, nhưng cô vẫn có lương tâm, nói:
- Đừng trách Lão Đại, cơ thể của tôi đã khá hơn nhiều cho nên nhìn thấy thứ gì cũng muốn ăn tới no căng thì thôi.
Chu Thư Nhân mím môi, nói:
- Ăn nhiều bột ngô cũng không bổ dưỡng bao nhiêu, năm nay chừa ngũ cốc mịn lại nhiều một chút, mai mốt đừng có ăn ngũ cốc thô nữa.
Vương Như ghen tị cấu vào lòng bàn tay mình, cô ta thậm chí còn không được ăn một cái bánh bột ngô trọn vẹn, thế mà dám nói sau này chỉ ăn ngũ cốc mịn ở trước mặt cô ta đấy. Lồng ngực nóng như lửa đốt, cực kỳ phẫn nộ.
Hay rồi, hai vợ chồng họ đã gom đầy đủ giá trị thù hận. Sau đó, hai người tiếp tục nói về ăn uống suốt cả đoạn đường cho tới huyện thành. Xe vừa ngừng lại, Vương lão tứ đã nhịn không nổi, vội vàng cảm ơn rồi kéo Vương Như đi nhanh như bay. Chu lão đại không hài lòng, nói:
- Có lòng tốt cho bọn họ quá giang cả một đoạn đường, lại còn mặt mày nhặng xị với người ta nữa?
Trúc Lan và Chu Thư Nhân ngẩng đầu nhìn trời, hôm nay tiết trời thật đẹp!
Ban đầu bọn họ vô tình gây thù chuốc oán, sau đó đã nhận ra rồi, nhưng vẫn cố tình. Bọn họ đều không muốn cho cha con Vương lão tứ đi nhờ miễn phí lúc trở về thôn. ( truyện trên app T Y T )
Chu Thư Nhân vỗ đầu Chu lão đại, nói:
- Không cần phải bực, mau đi tới tiệm quần áo đi.
Chu lão đại đáp: - … Dạ.
Sao hắn cứ có cảm giác ánh mắt cha mẹ nhìn hắn như nhìn một đứa ngốc thế nhỉ? Chắc chắn là hắn tưởng tượng!
Nhìn thì có vẻ huyện thành không lớn, nhưng vì đây là đầu mối giao thông quan trọng cho nên vô cùng phồn hoa. Các cửa hàng bán quần áo cũng khá cao cấp, có thể tìm được đủ loại kiểu dáng đang rất thịnh hành ở phía Nam, chẳng qua giá cả không khiến người ta cảm thấy vui vẻ cho lắm.
Lúc ra khỏi nhà, Trúc Lan cầm theo 22 lượng bạc, ai bảo Chu Thư Nhân muốn làm công việc giám định đồ cổ, cho nên ăn mặc cực kỳ quan trọng. Vừa phải trông giống xuất thân từ gia tộc có của cải, vừa không được để cho người ta cảm thấy mình quá nghèo túng, thế thì mới càng dễ khiến những thương nhân khôn khéo tin tưởng. Quần áo không khó mua, tổng cộng ba bộ, hai bộ ra ngoài gạt người, một bộ mặc vào trông giống những người đọc sách bình thường, nhiêu đó ngốn hết 18 lượng bạc!
Chu lão đại đau lòng ngồi xổm xuống ngoài cửa tiệm, hắn chịu không nổi, hoàn toàn không chú ý đến trong nhà vừa tốn 10 lượng mua bò, cha mẹ tiếp tục tiêu hết 18 lượng bạc tức thì, vượt quá của cải dành dụm trong nhà mà hắn nhẩm tính mất rồi!
Trúc Lan ngẩn ra, điều con trai cả quan tâm không đúng! Lần này dẫn hắn theo cùng, không né tránh hắn, chính là muốn cho hắn thấy một phần của cải.
Khoé môi Chu Thư Nhân giật giật, về sau nhất định phải đưa cháu trai trưởng theo mới được!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT