Đến lúc này Vương lão tứ mới nhớ tới chuyện nhận lỗi, khuôn mặt lập tức đỏ bừng, ấp úng:

- Thẩm à, gần đây trong nhà ta bận không ngừng tay.

Mắt Trúc Lan nhìn hai cái bình lớn, bên trong là kim chi vừa muối, nhìn dáng vẻ của hai cha con thì đây là Vương lão tứ tự làm. Cô thấy khó hiểu, Vương Trương thị không bùng nổ à, vô lý vậy!

Trong lòng Vương Như căng thẳng, cô ta không muốn tới Chu gia mượn xe nhưng trong túi chẳng còn đồng nào. Tiền mua nguyên liệu lần này cũng là tiền bán hoa tai bằng bạc - món của hồi môn cuối cùng của mẹ mà có. Cô ta thừa nhận là mình tới để lợi dụng:

- Bà nội Chu ơi, bà nội con không cho nhà con ngồi vào bàn ăn cơm, mẹ mang thai đệ đệ nên cần dinh dưỡng, bọn con cũng cần phải ăn, mấy ngày nay toàn cố gắng sống qua ngày nhờ của hồi môn của mẹ, nhà con không còn cách nào, cha cũng tính tới nhận lỗi, chỉ là không tiện đến tay không chứ trong lòng ông ấy vẫn luôn nhớ chuyện này ạ.

Vương lão tứ phát hiện đầu óc con gái út lanh lẹ quá, cũng liên tục gật đầu:

- Trong nhà ta hết cách thật rồi thẩm à, cả nhà đều chờ được ăn.

Trúc Lan thật sự không muốn cho họ đi nhờ, Vương Như nói xuôi tay như thế còn không phải vì biết Vương Trương thị không dám tới đây gây chuyện à, cô ghét bị người khác lợi dụng, vừa định từ chối thì Chu Thư Nhân lại nói:

- Cùng một thôn cả, thôi khỏi xin lỗi, thời gian gấp gáp nên lên đi chung đi.

Trúc Lan quay đầu không hiểu hành động này của Chu Thư Nhân, Chu Thư Nhân vỗ lên tay Trúc Lan như muốn trấn an. Cô không nói gì nữa, dù sao từ những hiểu biết sau khi cô tiếp xúc thì Chu Thư Nhân là người nhiều tính toán trong lòng, chỉ có chuyện anh hại người ta thôi.

Vương lão tứ thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng đặt cái bình lên xe, sau đó bế con gái lên:

- Cảm ơn thúc thẩm nhiều.

Chu Thư Nhân ra hiệu cho lão Đại đánh xe đi, xe bò từ từ đi lắc lư ra khỏi thôn, trên đường không có người, Chu Thư Nhân tùy ý hỏi:

- Lão Tứ à, mẹ ngươi không ngăn cản ngươi à?

Vương lão tứ xụ mặt, không nhịn được muốn kêu oan vì mình:

- Thúc à, mẹ ta không xem ta như con, vợ ta mang thai mà cũng không cho lương thực để ăn, thế có khác gì muốn cho nhà ta chết đói đâu, hy vọng sống sót của nhà ta chỉ dựa vào hai cái bình này thôi, vậy mà bà ấy còn dắt cả nhà sang muốn đập bể bình để ép nhà ta nói ra công thức nữa chứ, sao bà ấy có thể nhẫn tâm như vậy không biết.

Trúc Lan dỏng tai lên hóng, cô bất ngờ khi chỉ số thông minh của Vương Trương thị tăng cao như thế, từng chiêu từng chiêu dồn người ta vào đường cùng, cao tay đó!

Chu Thư Nhân liếc nhìn Vương Như đang cúi đầu:

- Vậy đưa công thức rồi à? ( truyện trên app T Y T )

Miệng Vương lão tứ không biết giữ bí mật: - Dù sao...

Hắn ta vừa mới cất tiếng đã bị Vương Như cắt ngang, mắt cô ta đỏ lên:

- Cha con cũng hết cách rồi, trong nhà còn chờ được ăn, cha con nói sau này lại làm cái khác để bán.

Chờ cô ta có bạc trong tay, nhất định cô ta phải dọn ra ở riêng, bà già chết tiệt!

Trúc Lan cười lạnh trong lòng, Vương lão tứ tính nói dù sao Lý gia cũng biết công thức rồi, một người biết là bí mật nhưng hai người biết thì sẽ thành công khai, nhiều người biết công thức thì sớm muộn gì nó cũng trở nên phổ biến và không đáng tiền nữa.

Vương Như đã tính toán đâu vào đó cả, vừa trả thù Lý thị tìm ra công thức, lại vừa cho Vương gia trái ngọt để không tiếp tục nhìn chằm chằm vào cả nhà Vương lão tứ nữa. Trúc Lan híp mắt, Vương Như tính bán công thức để nhận được một khoản tiền trước, dù sao sớm muộn gì nó cũng phổ biến, không bằng mang bán để nhà cô ta đạt được ích lợi lớn nhất. Con bé này thù dai đấy, Trúc Lan và Chu Thư Nhân nhìn nhau. Hai người đều nghĩ tới, đồng thời trong lòng cũng cảnh giác hơn.

Vương Như thấy không có ai nói chuyện thì cúi đầu, môi hơi nhếch lên. Nghe nói Lý gia làm rất nhiều kim chi, muốn dùng công thức của cô ra để kiếm tiền à, nằm mơ đi, chỉ có cô ta là kiếm được nhiều tiền thôi.

Trúc Lan đề phòng Vương Như, cô ngồi dựa vào lòng Chu Thư Nhân suy nghĩ. Cô nhớ đoạn đầu trong truyện Vương Như còn chưa biết Tuyết Hàm là nữ chính, bởi vì Vương Như đọc quá nhiều tiểu thuyết, mà cuốn truyện này còn là một trong số những bộ thể loại điền văn đời đầu nên cô ta cũng đọc khá lâu rồi, rất nhiều nhân vật và chi tiết đã mờ nhạt. Ký ức của con người sẽ quên dần đi, cái tên Tuyết Hàm cũng không hiếm thấy nên Vương Như không nghĩ tới chuyện xuyên vào tiểu thuyết, chỉ tưởng là xuyên tới một thế giới hư cấu nào đó.

Trúc Lan cố gắng nhớ kỹ lại, bước ngoặt để Vương Như nhớ ra Tuyết Hàm là nữ chính là sau trận tuyết lớn đầu năm nay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play