Mua quần áo xong, bọn họ di chuyển sang địa điểm khác. Người nhà họ Chu không thiếu quần áo mùa đông, có điều Trúc Lan muốn làm cho mình và Chu Thư Nhân một tấm chăn bông thật dày, đứa trẻ sắp chào đời của nhà Lão Nhị cũng cần một tấm chăn mới. Trong nhà không thể nặng bên này mà nhẹ bên kia, còn Dung Xuyên nữa, được rồi, ai cũng có phần!

Đối với hai người đã quen mùa đông ấm áp ở thời hiện đại, mùa đông cổ đại trong trí nhớ của nguyên thân cực kỳ khủng bố, nhất là phương Bắc tuyết bay tán loạn, đường tắc là chuyện bình thường. Ngoài giai cấp có đặc quyền ra, không ai có tâm trạng thưởng thức cảnh đông. Hiện đại, Trúc Lan cảm thấy quần dài mùa thu rất không thoải mái. Cổ đại, trong đầu Trúc Lan toàn là áo bông - quần bông, chăn bông siêu to!

Trình độ nông nghiệp cổ đại còn thấp, sản lượng không cao, giá bông không rẻ, một cân bông bằng một cân thịt - tám văn tiền. Trúc Lan mua hẳn 20 cân, rồi mua thêm một ít vải bông thô mang về. Trúc Lan không phải kiểu người bạc đãi bản thân, cũng khá tự tin vào Chu Thư Nhân, xuyên tới được mấy ngày, cô không khỏi hoảng loạn vì tính toán tiền bạc chi tiêu mỗi ngày. Trong lòng biết rõ, cho nên không thể ngừng mua sắm.

Chu lão đại đau lòng tới mức sắc mặt tái nhợt, ngón tay run lên:

- Cha, mẹ có tiền lắm sao?

Thật sự không ngờ người mẹ keo kiệt gần nửa đời người, sức khoẻ vừa khá lên là bắt đầu phá của.

Chu Thư Nhân cảm thấy phải giải thích với Lão Đại một chút, nếu không lão đại sẽ suy nghĩ theo chiều hướng xấu cũng không chừng:

- Lão Đại à, con tính xem mua bò hết mười lượng bạc, khám bệnh bốc thuốc cũng tốn không ít, cộng thêm số tiền tiêu xài hôm nay, tổng cộng là bao nhiêu rồi?

Con ngươi Chu lão đại co rút, đã chú ý được trọng tâm, 32 lượng bạc, hắn bỗng ngộ ra:

- Cha, nhà ta giàu có lắm sao?

Chu Thư Nhân nói:

- Không giàu có gì, nhưng đúng là có chút của để dành. Lão Đại à, con là con cả cho nên cha mới nói cho một mình con biết thôi đấy, con không được lén nói cho vợ con biết đâu.

Chu Lão đại không lo lắng, trái lại còn rất chờ mong, hứa hẹn: - Cha, con đảm bảo ạ.

Chu Thư Nhân mới nói:

- Vậy thì cha cũng yên tâm rồi. Con hãy nghe cho kỹ đây, nhà ta có nhiều hơn 80 lượng bạc, cha chẳng có bản lĩnh gì, đa phần là của hồi môn mẹ con mang đến bà bà ngoại của con tiếp tế, trong lòng mình tự hiểu rõ là được.

Chu lão đại: "..."

Vậy ra hắn không tính sai, hắn tính cha dành dụm được bao nhiêu đó thôi, còn lại đều là bạc của mẹ hắn, cho nên bây giờ cha đang tiêu tiền của mẹ?

Hoá ra cha hắn là loại cha này!

Chu Thư Nhân thấy thật ngứa tay, Trúc Lan nói Lý thị có thói suy diễn linh tinh, anh thấy là do Lão Đại lây bệnh cho Lý thị thì có!

Trúc Lan không quan tâm hai cha con tâm sự chuyện gì, cô cứ mua sắm dựa theo kế hoạch, mua hai cái nồi, ba cái vại lớn, năm cái thố đựng đồ ăn, ba cái chậu rửa mặt, một thùng tắm lớn. Trúc Lan đã muốn mua thùng tắm lớn lâu rồi, cô không chịu nổi việc lau mình thêm nữa. May mà mẹ chồng cũng rất để ý, chậu rửa mặt và chậu rửa chân trong nhà dùng riêng, nếu không Trúc Lan thật sự không rửa mặt được. Xe bò chất cả đống đồ, không biết còn tưởng nhà họ đi đặt mua của hồi môn!

Trúc Lan tiếp tục mua thêm các loại gia vị, nhất là muối trắng, cô mua không ít. Muối trong nhà đều cho Lý thị làm dưa muối rồi. Cuối cùng, cô đi mua giấy cho hai đứa con đi học. Không mua nổi giấy quá tốt, chỉ có thể mua loại phổ thông nhất, một tờ hai văn, một trăm tờ hai trăm văn. Trúc Lan có mơ cũng không dám mơ tới giấy Tuyên Thành, quá đắt. Rồi mua hai cây bút mới, bay hết 220 văn tiền. ( truyện trên app T Y T )

Một xe đồ đạc, số bạc Trúc Lan mang theo chỉ còn thừa lại 30 văn tiền. Đi ngang qua hàng thịt heo, cô không ngần ngại mua luôn thịt ba chỉ và xương to, cuối cùng không thừa một văn tiền nào.

Cho dù cha đã thẳng thắn tài sản trong nhà cho hắn được tỏ, nhưng trong lòng Chu lão đại vẫn không khỏi run rẩy. Hắn cảm thấy sau khi sức khoẻ của mẹ khá hơn nên đã có suy nghĩ khác, không những thoải mái ăn uống, cũng thoải mái mua sắm, hắn thấy có chút hụt hẫng. Trước kia mẹ dành dụm tiền là để lại cho huynh đệ bọn họ, bây giờ mặc sức mà tiêu, phải chẳng mẹ thấy thất vọng vì cho rằng huynh đệ họ không được hiếu thuận trong khoảng thời gian sức khỏe không tốt?

Chu lão đại thả bay óc tưởng tượng, bắt đầu nghĩ lại bản thân trong một năm qua, sắc mặt càng lúc càng kém. Suy nghĩ đầu tiên cắm rễ là quan trọng nhất, Chu lão đại cho rằng mình làm không tốt, ngẫm lại một hồi thấy chỗ nào cũng tệ thật, không khỏi áy náy:

- Mẹ, con trai bất hiếu, con không làm tốt vai trò con cả của mình. Mẹ, mẹ còn muốn mua gì không? Con có 30 văn tiền giấu riêng mang theo bên người đây ạ!

Trúc Lan: "..."

U là trời, quỹ đen! Chu lão đại ghê đấy! Dưới trướng Lý thị mà còn có thể giấu được 30 văn tiền riêng, không thể trông mặt mà bắt hình dong. Có điều, Chu lão đại đang tưởng tượng ra chuyện gì nữa vậy?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play