Chu lão tứ khựng lại, hắn cũng là người có đệ đệ mà:
- Cha à, lão Ngũ viết văn hay, không bằng cha bảo nó mỗi ngày viết một bài lấy gia đình mình làm chủ đề, chờ cha về cũng có thể hiểu được rõ ràng chuyện ở nhà.
Chu Thư Nhân cười đến híp mắt, sau khi được khai phá thì tiềm lực của mấy đứa con trai không nhỏ chút nào: - Được đấy.
Chu Xương Trí: "..."
Bắt nạt hắn nhỏ nhất đúng không, hu hu, nhưng đúng là hắn không có đệ đệ thật!
Có vài lần Trúc Lan suýt cười ra tiếng, nhưng chỉ có thể mím môi cười như điên trong lòng, lại nhìn bàn của phụ nữ bên này, Lý thị chẳng quan tâm chút nào đến chuyện đám đàn ông, tập trung gắp thịt cho con trai con gái ăn nhiều hơn. Triệu thị thì có nhìn vài lần, thấy nhà mình không chịu thiệt thì cũng gắp thịt ăn như trộm, mỗi lần gắp một miếng lại nhìn lén Trúc Lan một cái, Trúc Lan vờ như không thấy. Dù sao thì tự Triệu thị chơi rất vui, trên mặt nàng ta đầy vẻ thỏa mãn!
Trúc Lan: "..."
Cô phải nhìn cháu trai cháu gái nhiều hơn để rửa mắt lại!
Bữa cơm này Trúc Lan không để ý tới thằng con út đang buồn bực, tới Chu lão tứ đang nghiến răng nghiến lợi trong lòng, dù sao cũng không thể vì thế mà làm chậm trễ bữa cơm được, thịt gà mái ăn ngon biết bao!
Sau khi ăn xong, đầu tiên là Trúc Lan lấy nước ấm đi thăm Dung Xuyên, thằng bé này đổ mồ hôi rồi, cô vắt khăn lau khô mồ hôi rồi tém chăn lại ngay ngắn mới về lại phòng chính. Chu Thư Nhân đang nói với lão Đại lão Nhị về chuyện của Dung Xuyên nên trong phòng chỉ có một mình Trúc Lan, cô lấy vải ra cắt, tính làm quần áo cho Dung Xuyên. Trúc Lan vô cùng tự tin rằng cô thật sự có năng khiếu ở chuyện may vá này, hơn nữa theo ký ức thì nguyên thân vốn đã may được quần áo rồi. Tuy nhiên cho dù bây giờ Trúc Lan có phát hiện kỹ năng ẩn này, cô cũng không tính học sâu hơn, chỉ cần biết may quần áo là được, thêu thùa hại cho mắt quá, cô muốn giữ kỹ đôi mắt của mình vì ở cổ đại đâu có kính viễn thị, thế nên đôi mắt rất quan trọng.
Chu Thư Nhân trở về muộn, Trúc Lan đã may xong cái quần, đang chuẩn bị may áo:
- Sao lại về trễ thế?
Chu Thư Nhân vừa cởi giày vừa nói:
- Xem lão Tứ lão Ngũ học hành tới đâu rồi ghé qua coi Dung Xuyên một cái, đồ này là làm cho Dung Xuyên à?
Trúc Lan gật đầu:
- Quần áo của thằng bé này trông như miếng vải rách ấy, đừng nói là không thể giữ ấm, sang ngày mai đã không còn quần áo để thay rồi, vậy nên đêm nay phải làm cho xong mới được.
Chu Thư Nhân không vui lắm, vậy mà bộ quần áo ngoài đầu tiên Trúc Lan làm từ khi tới cổ đại lại không phải làm cho anh, ừm, đến áo lót cũng chưa làm cho anh luôn: ( truyện trên app T Y T )
- Muốn đi Giang Nam phải có vài bộ quần áo trông chỉnh chu một chút, người đẹp vì lụa lúa tốt vì phân mà, chuyện này không thể tiết kiệm được.
Trúc Lan cắn đứt chỉ, nói:
- Anh không nói tôi cũng biết mà, mặc bảnh bao một tí mới dễ lừa người, ừm, là dễ khiến người ta chú ý mới đúng.
Chu Thư Nhân cười:
- Đúng là thế, áo ngoài có thể mua loại may sẵn, còn áo lót phải nhờ vào em rồi.
Trúc Lan: - ...Được.
Áo lót bên trong à, áo lót của nguyên thân đúng là khó nói nên lời, từ sau khi cô biết may vá đã tự làm hai bộ đồ lót và đồ ngủ cho mình. Trúc Lan thấy hơi chột dạ, cô chưa từng làm cho Chu Thư Nhân, dù là đồng đội thì cũng biết ngượng chứ, bây giờ trong đầu cô chỉ toàn nghĩ tới quần lót!
Nhưng đúng là thứ này chỉ có vợ mới làm được thôi!
Chu Thư Nhân thấy rõ Trúc Lan đang đỏ mặt, thế là tâm trạng của anh tốt hơn ngay lập tức!
Sáng hôm sau thì Dung Xuyên đã hạ sốt, nhưng vì sức khỏe không tốt nên cứ sốt tới sốt lui mấy bận. Trúc Lan đưa quần áo đã làm xong cho Dung Xuyên, không được dày lắm nên cứ mặc trước như thế ở trong nhà đã, chờ mua được bông lại làm quần áo dày hơn.
Hôm nay hai vợ chồng Trúc Lan muốn vào trấn đặt mua quần áo cho Chu Thư Nhân, còn có một số đồ gia dụng. Cả đi cả về thì mất một buổi sáng là đủ, trong nhà có Chu lão nhị trông chừng. Lúc họ sửa soạn xong chuẩn bị ra cửa thì bị Vương lão tứ cản lại, Vương lão tứ dắt theo Vương Như, sau lưng còn vác hai cái bình lớn, Vương lão tứ hơi sốt ruột:
- Thúc định ra ngoài à?
Chu Thư Nhân gật đầu: - Ừ.
Vương lão tứ cười ngây ngô, nói:
- Ta vốn định mượn xe bò, bây giờ thúc có thể cho nhà ta đi nhờ vào trấn được không?
Trúc Lan không vui, lần trước Vương lão tứ nói sẽ quay lại nhận lỗi sau, thế mà chờ mãi không thấy người. Cô cũng không để ý chuyện đó, chỉ là hắn ta nói rồi lại không làm, điều này chứng tỏ Vương lão tứ không phải người biết giữ chữ tín, phải đến hôm nay hắn ta không có tiền thuê xe bò mới mò tới lợi dụng nhà cô. Trúc Lan thấy tức cười, là kiểu ngoài cười như trong lòng không vui:
- Lão Tứ à, thẩm cứ tưởng là ngươi tới xin lỗi chứ, ai ngờ lại không phải!
Dựa vào đâu mà hắn ta dám mặt dày đến nỗi mượn xe bò như chuyện hiển nhiên thế, được nước lấn tới à!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT