Hành trình đến Trương gia vô cùng thuận lợi. Lúc họ về tới nhà thì cơm tối còn chưa nấu xong, nhưng hai đứa con trai đã đi học về rồi. Chu Xương Liêm thấy Đại Tiền lại bị cõng về lập tức bày vẻ mặt ghét bỏ:
- Cha à, sao cha còn cõng nó về đây thế?
Cho dù biết em gái không bị thương nhưng hắn cũng không muốn Đại Tiền ở lại nhà mình, dưỡng bệnh cần bạc, ăn uống cần bạc, hắn lại không thể làm việc nên bất cứ một xu một hào nào Đại Tiền dùng đều là chiếm một phần tài sản của hắn.
Trúc Lan nghĩ thầm, thằng con thứ tư vẫn cần phải dạy lại, ánh mắt thiển cận, nhưng dù sao cũng mới là thằng nhóc mười mấy tuổi thôi, không thể hy vọng xa vời rằng hắn có thể nghĩ xa được gì, bản thân có thể thông cảm cho hắn. Chu Thư Nhân cũng không tức giận, chỉ bảo Chu lão đại cõng thằng bé về phòng chính rồi mới vẫy tay với hai đứa con được đi học, tới phòng của con trai út để nói chuyện riêng.
Còn lão Đại và lão Nhị ấy hả, Chu Thư Nhân tính chờ ăn xong rồi lại nói, bởi vì nội dung nói chuyện khác nhau. Hai thằng con nhỏ nhất thì nói về chuyện học tập, hai đứa lớn hơn phải nói từ chuyện gia đình nên không thể nói chuyện chung được. Khoảng mười lăm phút sau thì Chu lão nhị đánh xe bò trở về, mang theo thuốc Đông y đã bốc xong.
Chu lão nhị xót con bò, thủ thỉ:
- Hôm nay mày mệt lắm đúng không?
Nói rồi hắn cẩn thận sờ bụng con bò, trong bụng có con, đây đều là tiền đấy.
Trúc Lan cũng xót mười lượng bạc mua về, nói:
- Lát nữa lấy hai cùi ngô cho nó ăn thêm đi.
Chu lão nhị đáp: - Vâng thưa mẹ.
Trúc Lan xoay người rồi ngừng lại, ở thời hiện đại, tiền chỉ là con số đối với cô, nhưng tới cổ đại thì tiền phải được tính toán tỉ mỉ rồi mới tiêu, cô đúng là càng sống càng đi lùi. Nhưng cứ tiếp tục như thế này cũng không được, làm người là phải có lòng cầu tiến, nhất định buổi tối cô sẽ cổ vũ Chu Thư Nhân, năm nay có thể sống hạnh phúc hay không phải dựa vào Chu Thư Nhân rồi! ( truyện đăng trên app TᎽT )
Nghĩ như vậy, Trúc Lan tự mỉm cười, sau này mỗi ngày đều phải cổ vũ Chu Thư Nhân mới được!
Bữa tối nấu xong, Đại Tiền, không, là Trương Dung Xuyên ăn trước một chén cháo kê cùng gà xé sợi rồi mới uống thuốc, sau đó đi ngủ. Suy cho cùng Dung Xuyên chỉ mới mười tuổi thôi, mặc dù ở cổ đại Trúc Lan đã là bà nội rồi nhưng cũng không thể để một đứa trẻ mười tuổi ở phòng chính được, kể cả thằng nhóc mười tuổi này trông chẳng khác gì bảy tuổi. Trúc Lan xếp Dung Xuyên vào phòng dành cho con gái lớn Tuyết Mai ở mỗi khi về nhà mẹ đẻ, trước đó vài ngày đã làm giường đất mới, sau khi nung nóng thì không còn quá ẩm ướt nữa, nhóm lửa lên là ấm nóng ngay. Cũng may của cải Chu gia cũng nhiều nên có dư chăn đệm, nguyên thân lại là người thích sạch sẽ và rất chịu khó, những ngày đẹp trời sẽ mang chúng ra phơi nắng nên không khác gì chăn đệm mới làm.
Sắp xếp cho Dung Xuyên xong, cả gia đình Trúc Lan mới bắt đầu ăn tối. Ở nông thôn không có quy tắc không nói chuyện trong lúc ăn và ngủ, thế nên Chu Thư Nhân đã nhắc tới chuyện đi Giang Nam trong bữa cơm. Bốn đứa con trai của Chu gia trợn tròn mắt, từ trước tới giờ cha là người sống an ổn, sao tự dưng lên làm ông nội rồi thì thích sống tùy hứng hơn thế?
Chu lão đại lo lắng cho sức khỏe của cha, vừa mới sinh bệnh mà:
- Cha à, đội vận chuyển đi lặn lội đường xa, sợ là sức khỏe của cha không chịu nổi đâu.
Con thứ hai lại đảo mắt, cảm thấy nên ra ngoài mở mang tầm mắt:
- Con không yên tâm để cha đi một mình, cho con đi theo chăm sóc cha nhé.
Lão Tứ Chu Xương Liêm nghiến răng, được lắm, Chu lão nhị giành lời hắn muốn nói rồi. Hắn cảm nhận được rõ ràng sự thay đổi của Chu lão nhị, người trước kia chẳng dám mở miệng, nay vừa nói đã bắt đúng trọng tâm. Hắn thấy không vui:
- Cha à, Nhị tẩu sắp sinh nên không thể rời Nhị ca được, hay để con đi với cha đi, con không thể chỉ biết học lý thuyết, vừa lúc ra ngoài để mở mang kiến thức.
Khen một câu vì sự cơ trí của mình!
Con trai út Chu Xương Trí nhìn trái nhìn phải, sao hắn cảm thấy trong nhà vừa náo nhiệt thì ai cũng có tâm cơ hơn thế? Chu Xương Trí cau mày, lâu rồi không còn nghe cha mẹ khen hắn thông minh nhất nữa, hắn cảm thấy địa vị của mình đang bị lung lay nên hai mắt nhìn thẳng:
- Cha ơi, thầy nói Tam ca hay mất tập trung, viết chữ không đạt tiêu chuẩn, hay là để Tam ca ở nhà tập trung học hành đi, tránh việc đi thi viết sai sẽ mất nhiều hơn được. Cha để con đi đi, thầy nói con viết văn được, cho con đi theo để viết bút ký mang về cho Tam ca xem, thế thì cũng được mở mang kiến thức rồi.
Chu Xương Liêm: "..."
Cảm ơn đệ nhé.
Trúc Lan: "..."
Ấy chà, trừ lão Đại có chỉ số thông minh bình thường thì ba đứa còn lại nhiều mưu tính quá, ăn có bữa cơm chiều mà như đang xem Cung Tâm Kế vậy.
Ánh mắt Chu Thư Nhân sáng lên, anh mới dạy có mấy ngày đã có hiệu quả như vậy rồi, không tồi, không tồi, chỉ là:
- Lão Đại giữ nhà, lão Nhị giúp một tay đừng để người ngoài bắt nạt nhà mình, còn lão Tứ lão Ngũ thì bắt đầu từ ngày mai học bài thêm một trăm lần, chép lại một trăm lần, lúc về ta sẽ kiểm tra, được rồi ăn cơm thôi.
Một trăm hai mươi lần thì thôi bỏ đi, anh từng thử rồi, chết người chứ chẳng chơi, một trăm lần thì được.
Ngoài Chu lão đại muốn nói lại thôi thì ba người còn lại đều mang vẻ mặt nhăn nhó, cha à, ngài nên nói thẳng là đã quyết định xong nên sắp xếp thế nào, làm hại bọn họ giẫm đạp nhau một phen. Ba huynh đệ nhìn lẫn nhau, người làm ca ca phải biết yêu quý đệ đệ của mình.
Chu lão nhị cười tủm tỉm:
- Cha à, con nhất định sẽ trông chừng lão Tứ và lão Ngũ học bài, đảm bảo không thiếu lần nào.
Cho tụi bây gài ca ca nè, thích thì chúng ta tổn thương lẫn nhau thôi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT