Trúc Lan làm nền, thu hết vẻ mặt của tất cả mọi người trong phòng vào mắt. Đến cả Chu thị cô cũng không bỏ sót, nhìn mà xem, từ sau khi tộc trưởng lên tiếng, Chu thị hết sức thức thời chưa từng hé răng nói một lời nào. Người này không biết phải trái, nhưng lại có cách sinh tồn của mình! Không nên xem thường ai hết!

Chu tộc trưởng không nói với Trương Đại Thiết, ông ấy nhìn Trương tộc trưởng:

- Chúng ta đều biết chuyện gì xảy ra, Đại Tiền lớn lên ra sao cũng không phải là bí mật gì. Thư Nhân tốt bụng không nỡ để đứa nhỏ này chết sớm, có điều tốt bụng cũng không thể nào vô duyên vô cớ gánh vác trách nhiệm vào người. Trương Đại Thiết chữa bệnh cho con, 5 lượng bạc cũng không nhiều lắm đâu.

Ông ấy không hề nói đến 20 lượng, từ lúc nhìn thấy vợ chồng Chu Thư Nhân bình tĩnh đến tìm ông ấy là ông ấy đã biết Tuyết Hàm chắc chắn không sao. Ông ấy thậm chí còn hơi hoài nghi hai vợ chồng này thật sự thấy không vừa mắt cho nên cố tình đóng kịch, nếu đúng là vậy, sau này nhất định phải tới lui nhiều hơn với nhà Chu Thư Nhân mới được.

Trương tộc trưởng có cùng suy nghĩ với Trương Đại Thiết, cho rằng Đại Tiền là con rể nuôi từ bé, có điều Trương tộc trưởng suy nghĩ sâu xa hơn Trương Đại Thiết nhiều. Cho rằng Chu Thư Nhân chuẩn bị hết sức chu toàn, nhỡ đâu cánh tay của con gái mình không hồi phục được, Đại Tiền chính là con rể nuôi từ bé. Còn nếu cánh tay hồi phục, sau này Đại Tiền sẽ là người làm, Trương tộc trưởng cũng thương đứa nhỏ Đại Tiền này lắm, nói:

- Như vậy cũng được!

Trúc Lan không khỏi cảm khái, thân phận bất đồng, phương thức xử lý cũng luôn bất đồng. Theo như kế hoạch của cô và Chu Thư Nhân, chuyện này sẽ hơi khó khăn. Ấy vậy mà bọn họ vừa mới bày binh bố trận, chuyện lại được giải quyết xong rồi. Một cái thôn nhỏ đã như thế này, càng khỏi phải nói trong huyện thành hay Kinh Thành ra sao. Hoàng quyền là quyền lực tối cao ở thời cổ đại, quyền lợi càng thêm trực quan. Vì vậy Chu Thư Nhân cần phải nỗ lực tham gia khoa cử, nếu không cho dù trong nhà kiếm được nhiều bạc hơn nữa cũng chỉ giống như một đứa con nít ôm một thỏi vàng, giữ không được còn dễ rước họa vào người.

Trương Đại Thiết không phục, nhưng hắn ta không nói gì. Cho dù hắn ta thông minh tới đâu cũng không dám làm trái ý dòng tộc: - Đi lấy bạc đi!

Chu thị trợn mắt, 5 lượng bạc đấy! Bán đứt Đại Tiền mới có giá này, song Trương Đại Thiết đang đưa mắt cảnh cáo cho nên mụ ta cũng không cãi lời. Phẫn nộ liếc xéo Đại Tiền một cái rồi mới vào nhà lấy bạc.

Trúc Lan đã nhìn thấy rõ suy nghĩ của Trương Đại Thiết rồi. Bọn họ không muốn Đại Tiền, Trương Đại Thiết thấy không sao cả, thậm chí còn thấy Đại Tiền là một cục nợ. Nhưng nếu bọn họ muốn giữ Đại Tiền, Trương Đại Thiết lại không cam tâm, cho rằng Đại Tiền có giá hơn thế. Đây là lòng người!

Trương Đại Thiết điều chỉnh cảm xúc của mình, chắp tay với Chu Thư Nhân, nói:

- Sau này Đại Tiền nhờ cả vào Chu thúc nhé!

Hắn ta không khỏi tưởng tượng, nếu như thật sự trở thành con rể nuôi từ bé thì nhà mình không cần tốn tiền nuôi lớn, sau này còn có thể kiếm thêm chút đỉnh từ nhà họ Chu.

Chu Thư Nhân không cần đoán cũng biết được suy nghĩ của Trương Đại Thiết, anh móc khế thư đã viết trước ở Chu gia ra, có tổng cộng ba bản, nói:

- Đây là chứng thư đồng ý để cho Đại Tiền và nhà Trương Đại Thiết đoạn tuyệt quan hệ, tách ra ở riêng, ba bản giống nhau. Sau này Đại Tiền có ra làm sao cũng không còn liên quan gì đến nhà Trương Đại Thiết nữa. Cả nhà Trương Đại Thiết không được làm phiền Đại Tiền.

Trương Đại Thiết trừng mắt, nói:

- Chu thúc làm vậy là bậy quá bậy rồi! Không cần biết là như thế nào, Đại Tiền vẫn là con trai của ta.

Đoạn tuyệt quan hệ thì lấy đâu ra cơ hội kiếm chác cơ chứ!

Chu Thư Nhân cười như không cười, đáp trả:

- Lúc ngươi sắp sửa bán Đại Tiền đi sao lại không nhớ nó là con trai của ngươi? Thấy Đại Tiền bị bệnh sắp chết, ngươi còn nói là ngươi không có đứa con trai này cơ mà!

Sắc mặt Trương tộc trưởng tối lại, tộc có tộc quy, tuyệt đối không được bán con:

- TRƯƠNG ĐẠI THIẾT!

Trương Đại Thiết bối rối, sao Chu gia biết được chuyện này nhỉ? Rõ ràng hắn ta lén lút tìm người, rồi chuẩn bị xong cái cớ Đại Tiền bị lạc trên núi. Hắn ta làm gì Đại Tiền cũng không sao cả, trong tộc không thèm quan tâm Đại Tiền có bị ngược đãi hay không, nhưng tuyệt đối không được bán con. Năm đó cha của hắn ta bán con đã bị gạch tên khỏi gia tộc rồi. Hắn ta run rẩy trả lời:

- Ta không có!

Chu Thư Nhân cầm bút chấm mực, ký tên và nói: - Ngươi biết viết tên đúng không? Viết đi!

Trương Đại Thiết sợ Chu gia có chứng cứ, cho dù không muốn nhưng vẫn phải viết. Chu tộc trưởng cũng lấy bút qua viết tên của mình, mọi chuyện trở nên đơn giản.

Người trong phòng đều đã ký tên xong, một phần mang lên lý trưởng, một phần đưa cho Trương tộc trưởng, một phần do nhà mình giữ. Chu Thư Nhân thấy Trúc Lan giật tiền từ tay Chu thị, ra hiệu cho Lão Đại cõng Đại Tiền lên. Lúc ra ngoài rồi, Chu Thư Nhân dừng lại một chút, nói:

- Đại Tiền đã có tên mới, Trương Dung Xuyên. Hy vọng sau này tấm lòng Đại Tiền có thể bao la giống như biển cả cất chứa trăm sông, không bị vướng bận bởi những khó khăn thuở bé con nhé!

Rồi nói với Trương tộc trưởng: - Thúc này, nay còn nhiều chuyện phải làm, ngày mai sẽ đích thân tới nhà chào hỏi đàng hoàng.

Trương tộc trưởng biết ngày mai bọn họ tới là vì chuyện tên của đứa trẻ và tách ra ở riêng, trộm nghĩ Chu gia luôn luôn hào phóng bèn mỉm cười thật thân thiết:

- Được, được, thúc sẽ ở nhà chờ ngươi!

Chu tộc trưởng nhìn Chu Thư Nhân một cái thật lâu, không những đặt cái tên mới, mà còn nói cho đứa trẻ biết rằng quá khứ đã qua cả rồi. Chu Thư Nhân cũng có cái tâm, ông ấy nở một nụ cười:

- Xin phép về trước!

Chu Thư Nhân bị buộc mắc nợ nhân tình, nói:

- Hôm nay cảm ơn tộc trưởng đã giúp!

Chu tộc trưởng khẽ cười: - Người nhà với nhau cả mà!

Trúc Lan: “...”’

Lên làm tộc trưởng không chỉ yêu cầu đầu óc nhạy bén, mà da mặt cũng cần phải dày cực kỳ dày!

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play