Khóe môi đại phu giật giật, ông ấy có ấn tượng rất sâu sắc đối với người đàn bà nhà nông này. Thật sự không ngờ, không thể trông mặt mà bắt hình dong, người ta còn có thể nghĩ ra một chiêu như vậy!

Trúc Lan thấy là đại phu quen mặt, con người sẽ có tiềm thức, đại phu trị hết bệnh cho Chu Thư Nhân, tiếp tục kê đơn điều trị cơ thể của cô, Trúc Lan không khỏi tin tưởng vào y thuật của vị đại phu này, cô cực kỳ khách khí và nhiệt tình:

- Hóa ra Lão Nhị đi mời đại phu, đi đường vất vả rồi, mau vào nhà!

Đại phu vuốt râu, gật đầu rồi mới thong thả đi vào nhà chính. Trúc Lan không có theo vào, cô thấy Triệu thị nước mắt lưng tròng đi theo phía sau Lý thị, đầu óc không khỏi tê dại, nhanh chóng xoay người đi vào phòng chứa lương thực.

Triệu thị quên lau nước mắt, vội kêu: - Mẹ!

Hu hu, mẹ vẫn không thích nàng ta như trước, rõ ràng đã thấy nàng ta rồi mà, nhưng cứ xoay người bỏ đi như bay! Năm văn tiền này chắc chắn là sẵn tiện thôi.

Lý thị cạn lời nhìn cô em dâu giọt ngắn giọt dài, khóc khỏe thật đấy! Nàng ta tự động thay bay đầu óc tưởng tượng, cho rằng bản thân là cô con dâu hiểu mẹ chồng nhất, giải thích một câu:

- Mẹ ngượng ngùng đấy!

Triệu thị có chút ngờ vực: - Thật không?

Lý thị quả quyết gật đầu:

- Thật! Vì vậy muội cứ về phòng tiếp tục làm quần áo đi, muội có lòng đến cảm ơn, mẹ đã thấy rồi.

Triệu thị cảm thấy lời của chị dâu có chút đáng tin, trước kia nàng ta nhìn nhầm chị dâu, chị dâu không phải là người ngu ngốc, người ta thông minh mà giả ngu thôi:

- Ta về phòng trước.

Lý thị phất tay: - Về đi!

Đi nhanh dùm đi, đừng có tranh giành mẹ chồng với nàng ta nữa!

Trúc Lan cầm ngũ cốc dùng cho tối nay đi tới, nghe được đoạn hội thoại này, không khỏi cảm thấy mệt tim. Cuộc sống vẫn cứ tiếp tục như vậy! Cô chờ Triệu thị về phòng, mới dám bước ra.

Lý thị nhận lấy ngũ cốc, thấy có hạt kê, bèn hỏi:

- Mẹ, tối nay nấu cháo kê sao?

Trúc Lan lên món trong lòng, nói:

- Ừm, món chính là cháo kê và bánh bột ngô trộn với bột gạo. Mang nửa con gà đi nấu canh gà, nửa con còn lại xàm chung với nấm, làm thêm một món trứng gà xào ớt cay nữa.

Quán xuyến gia đình thật không dễ dàng, làm đồ ăn mà cũng phải suy nghĩ cho cả gia đình. Con thứ ba và con trai út đều thích ăn cay, không có món cay sẽ tự hái ớt rửa sạch rồi ăn. Nguyên thân không biết cân bằng, cô đã tới đây, buộc phải cân bằng. Không nên lơ là bữa ăn, nhỏ nhặt mới thấy ấm lòng. Chỉ có mấy ngày, con trai thứ ba Chu Xương Liêm không còn toan tính đủ chỗ, con người trông cũng khoan khoái hơn nhiều.

Lý thị ghi nhớ toàn bộ, Trúc Lan lấy bình gốm ra, đun nước nấu thuốc bổ trước, rồi chờ Lão Nhị đưa đại phu vào huyện bốc thuốc mới về. Lý thị vừa nấu nước sôi vừa hỏi:

- Mẹ, lúc nãy con đi ra ngoài, thấy Lão Nhị đưa đại phu đến, cha thấy không khỏe trong người hay sao?

Trúc Lan sực nhớ Lý thị không có ở nhà, không biết chuyện gì xảy ra. Cô tưởng Triệu thị nói rồi, nhưng chợt nhận ra Triệu thị không phải là người có tính tọc mạch, nàng ta có thêm một ưu điểm nữa. Trúc Lan không giấu, kể lại chuyện của Đại Tiền.

Lý thị buộc miệng định nói mau mau đuổi Đại Tiền đi, Đại Tiền là một mớ rắc rối khác. Nhưng lời tới cửa miệng thì nuốt lại vào bụng, nàng ta phải là một cô con dâu ngoan ngoãn, biết nghe lời mẹ chồng, cho nên nàng ta không nói gì nữa.

Trúc Lan bảo Lý thị trông ấm thuốc giúp, rồi trở về nhà chính hỏi Chu Thư Nhân:

- Đại phu nói sao?

Trong giọng nói của Chu Thư Nhân có chút cảm xúc nhẹ nhõm:

- Bệnh thương hàn thì không sao, nhưng cơ thể có vài vấn đề nghiêm trọng. May mà hồi nhỏ cũng rất khỏe mạnh, còn chưa quá muộn. Sau này phải chăm sóc cho thật kỹ, vài năm nữa cũng không khôi phục lại được, tương lai cũng đừng trông mong có thể làm lụng vất vả, nếu không sẽ ảnh hưởng đến tuổi thọ. ( truyện trên app T Y T )

Ý trong lời nói của đại phu là may mắn cứu chữa kịp thời, nếu còn tiếp tục lăn lộn kiểu này thêm vài năm nữa thì đứa nhỏ khó sống qua tuổi 30.

Trúc Lan thở phào nhẹ nhõm, trong lòng không khỏi cảm thấy may mắn bởi vì thời gian Trương Đại Thiết chưa sinh c0n trai thứ hai đã đối xử với con trai trưởng không quá tệ, bằng không Đại Tiền đã mệt nhọc đến chết yểu lâu rồi. Cô duỗi tay sờ đầu tóc khô queo của Đại Tiền đáng thương, nói:

- Thế thì cứ chăm thật kỹ là được.

Đại Tiền nằm yên không dám nhúc nhích, hai tay đã siết chặt chăn. Bao nhiêu năm rồi, lần đầu tiên có người dịu dàng xoa đầu của hắn. Hai mắt hắn hơi ửng đỏ, nhưng không nói ra lời cảm ơn. Bởi vì hắn chỉ có hai bàn tay trắng, lời cảm ơn của hắn không có giá trị.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play