Giọng của Lý thị hòa lẫn trong tiếng gào giãy giụa cuối cùng của con gà mái, Trịnh thị bò lên bờ tường không nghe rõ được, nhưng thị nhìn thấy hai mắt Lý thị đỏ hoe, trông rất ấm ức:
- Lý thị, ngươi bị gì vậy?
Đúng là có sức hóng hớt!
Lý thị vội lau nước mắt, trả lời:
- Thẩm à, không bị gì hết. Ta chỉ hy vọng mẹ chồng của ta sống lâu trăm tuổi, sau nay ta sẽ hầu hạ sớm tối, hiếu thảo với mẹ. Ta còn xách một con gà mái từ nhà mẹ đẻ về cho mẹ chồng bồi bổ cơ thể nữa đấy!
Trúc Lan đau tim, ước gì Lý thị đứng mở miệng ra nói chuyện thêm nữa. Còn hầu hạ sớm tối nữa, làm ơn đừng bôi nhọ tôi nữa được không?
Hai mắt Trịnh thị như cái bóng đèn 800 Oát, nói:
- Tẩu tẩu à, ta cũng không có ý gì đâu nhưng mà hiếm thấy có con dâu này về nhà mẹ mình lấy gà mái sang hiếu kính mẹ chồng lắm đấy, tẩu cũng một vừa hai phải thôi chứ, ngày nào cũng đay nghiến con người ta. Mấy nhà bình dân như chúng ta cần gì phải hầu hạ sớm tối, tẩu không thấy mình đủ đầy hay sao!
Trúc Lan vẫn nở nụ cười, cô trừng mắt lườm Lý thị đang định giải thích một cái, mong nàng ta khỏi giải thích. Không có văn hóa thì bớt nói chuyện văn thơ lại dùm, càng giải thích càng làm xấu hình tượng. Cô hít một hơi thật sâu, chờ một thời gian nhất định phải xây tường cao lên hai mét mới được.
Lý thị run rẩy, nàng ta không được thông minh, nhưng trực giác rất nhạy bén. Nàng ta biết mẹ đang giận, cũng đang cảm thấy lúng túng, rõ ràng là muốn lấy lòng mà sao nói ra ý khác thế nhỉ?
- Mẹ…
Trúc Lan không thèm để ý Lý thị, cũng không muốn cứu hình tượng mẹ chồng cay nghiệt làm gì. Người ta chỉ nghe những điều người ta muốn nghe, chỉ nhìn những điều muốn nhìn, dùng lăng kính có chọn lọc để tự thêu dệt trí tưởng tượng của bản thân. Cô có cố gắng tới đâu cũng không thể giải thích được, miệng cười nhưng lòng không vui:
- Muội muội à, ta còn lâu mới bằng muội, trong thôn muội là tốt nhất rồi. Không nỡ để con dâu nấu cơm nên tự mình nấu, không nỡ để con dâu giặt quần áo nên tự mình giặt. Không những cho từng gia đình được giữ tiền riêng, mà lâu lâu còn cho con dâu tiền tiêu vặt nữa, mỗi tháng năm văn một người chứ có ít đâu!
Trịnh thị ngơ ngác, vẻ mặt kiểu như “ngươi đang nói khùng nói điên gì vậy, sao ta nghe mà không hiểu?”. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Trúc Lan không hề đè thấp âm lượng, hàng xóm không xa, đã có người nghe có chuyện đổ xô tới cửa, hôm nay cô mà không bẫy chết người thì cô không phải họ Dương.
Trúc Lan bày ra vẻ mặt khiêm tốn, như đang học hỏi:
- Muội muội, chúng ta không làm được giống như muội, nhưng mà muội cứ yên tâm, ta nhất định sẽ tuyên truyền cho muội. Ta biết muội hay xấu hổ, hàng xóm đều biết cả mà, muội yên tâm nhé, lát nữa ta sẽ nói với thông gia của muội, bảo bọn họ phải hết lòng cảm kích muội muội.
Cuối cùng Trịnh thị cũng đã hiểu ra, vẻ mặt tràn ngập khó tin, đây là Dương thị thật sao?
Trúc Lan cười mỉa, nghĩ rằng cô là người ăn chay trường chắc? Cô đã muốn dạy Trịnh thị một bài học từ lâu rồi, nhưng mãi không có thời gian:
- Xem muội mừng vui chưa kia, ta biết, ta biết hết đó. Nguyện vọng lớn nhất của muội chính là hy vọng tập thể mẹ chồng trong thôn học tập từ muội, muội yên tâm nha, chúng ta đều sẽ noi gương muội muội.
Nói đoạn, Trúc Lan móc trong túi ra 10 văn tiền, đếm 5 văn tiền đưa cho Lý thị:
- Trịnh thẩm là mẹ chồng tốt nhất trên đời, mẹ cũng không dễ gì vượt qua được. Từ nay trở đi, mẹ sẽ noi gương Trịnh thẩm của con, mỗi tháng cho con và Triệu thị mỗi người 5 văn. Có điều sức khỏe của mẹ không tốt, nấu nướng không giỏi, cho nên tốt hơn hết là đừng làm hại bao tử của người nhà. Việc cơm nước vẫn giao cho con như trước, con là đầu bếp của nhà chúng ta.
Đầu óc Lý thị nhũn ra, nàng ta không hiểu mẹ chồng đang có ý gì, nhưng mà cho tiền không lấy mới là kẻ ngốc, nàng ta vui vẻ cầm tiền: - Mẹ, mẹ tốt quá à!
Trúc Lan mỉm cười, nói: - Ừm, cầm 5 văn này đưa cho em dâu của con!
Lý thị hồ hởi chạy đi, Trúc Lan không khỏi mừng rỡ, đồng đội ngốc nghếch đi rồi!
Hai tay Trịnh thị run rẩy, chỉ vào Trúc Lan: - Ngươi… ngươi…
Trúc Lan mắng thật đá miệng, bẫy cũng giăng sẵn, từ nay trở đi, cô không còn là người bị đàn bà trong thôn thù hận nhất nữa, Trịnh thị sẽ nằm ở ngay đầu bảng, tất cả mẹ chồng trong thôn đều sẽ ghét cay ghét đắng Trịnh thị, sung sướng làm sao!
- Muội muội vui lắm đúng không, mau trèo xuống đi, coi chừng run quá ngã thì làm sao!
Ây da, Trịnh thị ngã xuống đất thật!
Trúc Lan: “...”
Đám người hóng hớt tản ra, Trúc Lan mới thấy đám người Chu lão nhị dắt trâu đi vào, lúc nãy bị chặn ở cửa không vào trong được.
Trúc Lan vui mừng:
- Lão Nhị về rồi đấy à? Đại Tiền đã tỉnh, đang chờ đại phu khám đấy!
Chu lão nhị nhìn mẹ bằng ánh mắt nóng rực, hắn luôn suy nghĩ, hắn không theo cha thì biết theo ai, nay mới phát hiện theo phe mẹ cũng không bị tổn thất gì. Cuối cùng hắn đã tìm được chốn về cho những mất mát của mình rồi, bỗng nhiên hắn thấy bản thân cực kỳ thân thiết với mẹ:
- Dạ mẹ, mẹ cũng mau đi nghỉ ngơi đi, đừng để mệt mỏi.
Trúc Lan có chút bối rối, sao Lão Nhị lại bộc lộ cảm xúc ra ngoài thế này? Chẳng phải truyện viết Lão Nhị là người hướng nội hay sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT