Chu Thư Nhân thấy Đại Tiền đang nằm đã có dấu hiệu tỉnh lại, chờ một lúc lâu mà không có động tĩnh gì, ánh mắt không khỏi sâu hơn, nửa đùa nửa thật:

- Nhặt về làm con rể nuôi từ bé đấy.

Trúc Lan đang uống nước, suýt nữa thì phun hết nước trong miệng ra ngoài. Nếu Chu Thư Nhân không có xuyên qua, khả năng có lẽ cao hơn một chút. Chu Thư Nhân hiện tại chắc chắn sẽ không. Thấy Chu Thư Nhân đưa mắt ra hiệu, Trúc Lan khẽ cười. Lỗ tai Đại Tiền đã đỏ bừng rồi!

Trúc Lan chớp mắt, nói:

- Con rể giống như một nửa con rồi, con rể nuôi từ bé không khác con trai ruột thịt là bao. Nuôi cho thật tốt, sau này cũng không cần lo con gái của mình sẽ bị bắt nạt.

Lỗ tai Đại Tiền đỏ lên, cả người cũng đỏ như con tôm luộc. Hắn rối rắm không biết nên mở mắt ra hay không, hắn biết người đang nói chuyện là ai, Chu gia là người tốt cả. Trong thôn nói rằng bà nội Chu là mẹ chồng cay nghiệt, hắn biết không phải. Bà nội Chu có lòng tốt, hắn không ngờ nhà bà nội Chu sẽ cứu hắn. Lúc mới té xỉu, hắn nghe được mấy lời Tuyết Hàm nói, trong lòng không khỏi ấm áp. Tuyết Hàm là cô nương đẹp nhất trong thôn, chẳng qua là hắn không có tư cách. Cho dù Chu gia nói đến con rể nuôi từ bé, hắn cũng không để trong lòng. Hắn nhận ra đây chỉ là lời nói giỡn chơi mà thôi, trái tim hắn hơi chùng xuống rồi trở nên xám ngắt.

Hắn không ngu ngốc, thậm chí còn rất thông minh. Hắn biết cha muốn bán hắn, cho nên cố tình ngâm nước lạnh ở ngoài sông. Hắn không muốn làm nô tài, cho dù trước giờ sống rất khốn khổ, hắn cũng không muốn làm nô tài. Hắn cố được đến mười tuổi rồi, ráng thêm vài năm là có khả năng nuôi sống chính mình. Làm nô tài thì sống chết không được tự do, thật sự gặp phải chủ tử xấu xa, hắn cũng xong đời.

Trúc Lan thấy Đại Tiền lấy lại bình tĩnh ngay sau đó, lẳng lặng nằm im không hề nhúc nhích. Nguyên thân là người quá mức đơn giản, đến cả đứa trẻ mười tuổi cũng nhìn không thấu, chỉ nghĩ thằng bé đáng thương. Cha mẹ không thương, thế mà đứa nhỏ có thể sống sót tới giờ, bản lĩnh không nhỏ. Một người điềm tĩnh và thú vị đấy, thảo nào Chu Thư Nhân coi trọng. Chu Thư Nhân thấy Trúc Lan đang nhìn mình, anh khẽ cười rồi gật đầu.

Đại Tiền vẫn còn đắm chìm trong thế giới của riêng mình, hắn thật sự không muốn tỉnh lại, hắn không muốn quay về cái nhà đó, nhưng hắn cũng không thể mang phiền phức tới cho Chu gia. Nội tâm của hắn chết lặng, hắn mở to hai mắt, vừa ngạc nhiên vừa cẩn thận hỏi:

- Ông Chu, là ngài đã cứu con sao?

Chu Thư Nhân âm thầm cảm thấy hài lòng, diễn cứ như thật:

- Là bà Chu của con đưa con về đấy.

Đại Tiền vội vàng ngồi dậy: - Cảm ơn bà Chu ạ!

Trúc Lan trộm nghĩ kỹ thuật diễn xuất mới tốt làm sao, vẻ mặt ngập ngừng cực kỳ đến nơi đến chốn:

- Mau nằm xuống đi, để ông Chu nói cho con biết đã xảy ra chuyện gì, ta đi chuẩn bị cơm chiều.

Đại Tiền nào dám nằm xuống, hắn hiểu cha mẹ của mình vô lại cỡ nào, hắn không muốn khiến người tốt bụng cuối cùng cũng xa lánh hắn. Mấy năm gần đây, chỉ còn duy nhất Chu gia lén lút đối xử tốt với hắn thôi. Người khác mà không tránh né thì cũng giở thói bắt nạt, hắn vội vàng nói:

- Con phải về nhà ngay ạ!

Chu Thư Nhân giữ lấy bờ vai gầy còm của hắn, nói:

- Cha mẹ của con tới đây nói là không cần con nữa, cứ yên tâm mà nằm đi!

Đại Tiền rất giỏi ngụy trang để được sinh tồn, nhưng giờ phút này ngụy trang gần như sụp đổ:

- Sao có thể chứ? Bọn họ không cần tiền của mẹ mìn hay sao?

Cuối cùng Trúc Lan cũng biết vì sao Đại Thiết khăng khăng phải thấy Đại Tiền cho bằng được, là muốn xác định Đại Tiền có thể khỏe lại hay không. Lòng dạ đúng là hiểm ác, cô thương Đại Tiền cho nên giọng điệu dịu dàng hơn hẳn:

- Đứa trẻ ngoan, tạm thời không cần nghĩ nhiều!

Ý cười trong mắt Chu Thư Nhân càng sâu, đứa nhỏ có ý bị bệnh. Rất giỏi, có thể ra tay tàn nhẫn với cả bản thân:

- Nghe lời bà Chu của con, nghỉ ngơi trước đi, những chuyện còn lại không cần phải lo.

Đại Tiền hoàn toàn ngây người. Tại sao bảo hắn không cần phải lo? Chẳng lẽ hắn còn trong mộng chưa tỉnh? Hay là hắn đã chết rồi? Hắn tự véo mình một cái thật mạnh, đau mà! Không phải đang mơ, ấy vậy mà lại là thật, hắn bỗng có chút hốt hoảng.

Trúc Lan chua xót xoay người ra ngoài, đúng lúc Lý thị cũng vừa trở về. Trúc Lan biết Lý thị về nhà mẹ đẻ: - Về rồi đấy à!

Lý thị nhìn thấy mẹ chồng, hai mắt lập tức sáng rực:

- Mẹ, mẹ đã về rồi! Mẹ, bà con bảo con xách một con gà mái nhỏ về đây hầm canh cho mẹ ạ!

Trúc Lan: - … Bà cụ khách sáo quá rồi!

Cô hơi lo lắng, hôm qua mang về không ít đồ tốt xem như cảm ơn, hôm nay là vì cái gì?

Lý thị hết sức vui mừng: - Mẹ, hôm nay làm thịt gà luôn hay sao?

Trúc Lan do dự, rồi mới gật đầu. Thấy Lý thị đi vào phòng bếp mang con dao ra, cuối cùng cô vẫn đi qua, hỏi: ( truyện trên app tyt )

- Sao bà nội con đưa gà cho ta vậy, có chuyện gì sao?

Lý thị xuống tay nhanh nhẹn, con gà còn chưa kịp la lên, cổ đã bị cứa. Lý thị buông xuống, đầu tiên là hơi xấu hổ, sau đó có vẻ như hạ quyết tâm.

Trúc Lan: “...”

Bày binh bố trận nhiều quá, hơi sợ!

Hai mắt Lý thị ửng đỏ, nói:

- Mẹ, con mới nhận ra mẹ là người mẹ chồng tốt nhất, con không nên đồn linh tinh khắp nơi, không nên về nhà mẹ đẻ chửi mẹ, không nên nguyền rủa mẹ ạ! Bà nội con nói, con dâu cứ mãi nghĩ đến nhà mẹ của mình, vậy mà mẹ không trách con, mẹ chồng như mẹ gần như đã tuyệt chủng cả, bảo con sau này phải coi mẹ như mẹ ruột.

Trúc Lan bụm ngực: “...”

Nghe xong thấy thật đáng sợ, nếu nguyên thân con sống thì e răng cũng bị tức chết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play