Trúc Lan nghe có động tĩnh ngoài cửa, mím môi:

- Nhà Trương Đại Thiết tới rồi đấy, tôi đi ứng phó, Chu thị không biết phải trái, không có cách nào nói đạo lý với bà ta đâu.

Chu Thư Nhân hiểu rõ giá trị vũ lực của bản thân mình, cho dù anh biết sức khỏe Trúc Lan đã khá hơn nhiều, nhưng vẫn không yên tâm lắm:

- Em cũng để ý một chút, đừng để bị thương.

- Ừm, yên tâm.

Trước lúc Trúc Lan ra ngoài, còn không quên tiện tay cầm cây gậy ở cửa đi cùng. Gậy to cỡ cánh tay của một người đàn ông trưởng thành, thấy Chu lão đại của Chu gia, lửa giận của cô lập tức lên đỉnh. Cô không ưa Chu gia, vả lại cô có tính bao che con từ trong xương tủy. Cô vung gậy tới, đánh lên mông của Chu thị một cái, không những tạo ra tiếng động thật lớn mà còn rất đau.

Chu thị rú lên một tiếng, sau đó nhảy dựng. Mụ ta còn chưa kịp la lối khóc lóc và mắng chửi, thì gậy thứ hai đã tới. Trúc Lan đánh rất có chừng mực, cô chỉ đánh vào mông. Mới đánh có hai cái mà Chu thị đã bị doạ cho chạy vòng quanh sân:

- GIẾT NGƯỜI!! ĐÁNH CHẾT NGƯỜI RỒI!!!

Ngoài cửa Chu gia hiếm khi nào nhiệt thế này, không ít người đứng lại hóng, nhưng không ai ra giúp đỡ. Chu thị đắc tội với quá nhiều người, bọn họ thậm chí còn đang trầm trồ khen ngợi. Trương Đại Thiết què một chân, đứng trợn trắng mắt. Hắn ta đã quen cái cảnh vợ mình làm gì cũng gặp thuận lợi, lần đầu tiên thấy bị đuổi đánh phải chạy trốn. Hắn ta muốn tiến lên mà không dám, Chu lão đại bên cạnh như hổ rình mồi đây này!

Sức khỏe Trúc Lan khá hơn một chút, song cũng không bằng Chu thị, cô đánh ba gậy là không đuổi kịp nữa. Trúc Lan không rượt mụ ta, hừ lạnh một tiếng:

- Ta nói cho các ngươi biết, chuyện này ta không để yên như vậy đâu. Con gái của ta bị ngã khỏi xe, bị thương ở cánh tay rồi. Ta còn chưa đi tìm các ngươi tính sổ, các ngươi lại tự mò tới đây, coi ta là người chết chăng?

Chu thị phẫn nộ tới nỗi lồng ngực phập phồng, mụ ta nghe xong lời này, chỉ có thể kìm lại trước. Mụ ta đang nghĩ liệu đây có phải là cái cớ không? Trông Dương thị như muốn ăn thịt người thế kia, thật sự gãy tay rồi sao? Con ngươi mụ ta co rút, chân của Đại Thiết cũng bị gãy rồi què đấy!

Tuyết Hàm nghe được động tĩnh bèn đi tới cửa, tiểu cô nương thông minh phối hợp biểu diễn, nước mắt lã chã:

- Mẹ, hu hu, con đau quá à, chừng nào đại phu mới tới?

Trương Đại Thiết chỉ nhìn cánh tay đang treo lủng lẳng, hối hận xanh ruột, mồ hôi trên trán lập tức rơi xuống:

- Thẩm, ai gây chuyện thì thẩm đi kiếm người đó đi chứ.

Trúc Lan mím môi, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Trương Đại Thiết. Dựa trên ký ức của nguyên thân, cô cũng biết Trương Đại Thiết là kẻ vô nhân tính nhất, một tay hắn ta đứng sau Chu thị giật dây. ( truyện đăng trên app TᎽT )

- Ồ, nói nghe dễ nhỉ? Đại Tiền không phải con cái nhà các ngươi à?

Hai vợ chồng này rất thích tiền, nên đặt cho đứa nhỏ cái tên Đại Tiền!

Chu thị không rảnh lo cho cái mông đau nữa, cục cưng bảo bối của Chu gia đấy, bọn họ có bán căn nhà cũng đền không nổi, bèn nói:

- Nó không phải con cái nhà ta, nó và nhà chúng ta chẳng có quan hệ gì cả. Đại Thiết, ông lên tiếng coi!

Trương Đại Thiết cũng sợ bảo bối cục cưng của Chu gia tàn phế, dẫn đến Chu gia nóng nảy trả thù thì biết làm sao? Nhưng hắn ta vẫn không cam tâm lắm, hắn đã chốt được giá tốt với người ta rồi, sắp bán Đại Tiền đi làm nô tài. Nhỡ đâu cục cưng bảo bối của nhà họ Chu không bị thương nặng thì sao?

Trúc Lan cau mày, cô không hiểu được, cổ đại trọng nam khinh nữ, rất nhiều trường hợp không coi con gái là người, nhưng dường như không có ai không coi con trai cả là người cả, trừ khi là những gia tộc đủ thứ chuyện xấu. Nông thôn nghèo khó, không có vợ lẽ, con trai cả là trụ cột. Giọng điệu Chu thị quá mức kiên định, chẳng lẽ không phải là con ruột của bọn họ?

Trúc Lan cẩn thận nhớ lại nguyên tác, không hề nhắc đến Đại Tiền. Tiểu thuyết có hơi phiến diện, còn đây là thế giới thật, mọi người đều là người sống.

Chu thị không nghe chồng mình trả lời, vội kéo Đại Thiết:

- Mau lên tiếng đi!

Trương Đại Thiết tươi cười làm hòa:

- Thẩm này, chúng ta tới đây nãy giờ vẫn chưa thấy thằng bé đâu, nó chạy đi đâu rồi ạ?

Trúc Lan cười nhạo một tiếng:

- Nằm trong phòng đấy, ngươi tự vào đó xem đi. Bị sốt đến hỏng đầu rồi, ta nói cho các ngươi biết, ai cũng đừng hòng chạy trốn!

Trương Đại Thiết cứng đờ, sau đó nhanh chóng đi vào nhà chính. Trúc Lan cản Chu thị lại, Chu Thư Nhân đang ở trong đó, Chu thị không biết lý lẽ, nhỡ Chu Thư Nhân chịu thiệt thì phải làm sao!

Trương Đại Thiết trở ra rất nhanh:

- Thẩm, Đại Tiền gây chuyện cho nhà của thẩm thì thẩm cứ tìm nó mà đòi nhé. Đại Tiền đã mười tuổi rồi, nên tự mình chịu trách nhiệm.

Dứt lời, hắn ta vội vàng kéo tay vợ mình chạy đi. Lúc Trương Đại Thiết chạy trốn, hoàn toàn không phát hiện ra chân cẳng của hắn ta không nhanh nhẹn chỗ nào. Trúc Lan không có đuổi theo, nói với những người đang đứng hóng chuyện:

- Hết chuyện để hóng hớt rồi, còn muốn vào nhà uống chung trà chắc?

Đám đông vây xem lập tức giải tán, ai cũng biết là sức khoẻ Dương thị đã khôi phục rồi, lại là một kẻ bá đạo trong thôn, không dễ trêu chọc!

Trúc Lan vào nhà, không cần diễn nữa, mệt mỏi ngồi xuống:

- Anh phí tâm tư giữ đứa nhỏ lại là có tính toán gì chăng?  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play