Lý thị hoảng sợ, nhưng không nén được sự nhiều chuyện trong lòng:

- Mẹ, mẹ ơi, Vương gia có chuyện náo nhiệt lắm.

Trúc Lan: "..."

Lúc trước cô đã chướng mắt điều này ở Lý thị rồi, có chuyện gì ồn ào là nhào lên trước hóng hớt.

Lý thị thấy mẹ không để ý tới mình nên cũng biết điều, vội vàng giành lấy rau hẹ: - Mẹ à, để con hái cho.

- Ừ.

Trúc Lan vẫn giúp một tay, cô xuyên vào nguyên thân rồi nhưng cũng không thể bỏ mặc mọi chuyện được, hồi còn ở hiện đại cô từng giúp bà ngoại hái nên Trúc Lan làm cũng rất nhanh, chỉ là cô không thèm phản ứng với Lý thị. Lý thị nhịn không nổi hỏi:

- Mẹ hái rau hẹ là để buổi trưa xào với trứng ạ?

- Chờ Lão Đại về, lấy rau hẹ xào với tôm sông.

Lý thị hơi ngừng tay lại, tôm sông không có bao nhiêu thịt, nếu muốn nấu ngon thì phải tốn rất nhiều mỡ. Thường thì tôm là để bọn nhỏ bắt về cho gà ăn, chứ hiếm có nhà nào bắt về nấu, có điều đúng là biết nấu thì nó ăn cũng rất ngon, chỉ là gần đây ăn tốn kém quá nhưng nàng ta mấp máy môi một lúc vẫn không dám hé răng, lần trước mẹ chồng đã cảnh cáo nàng ta rồi. Lý thị bừng tỉnh, dạo này mẹ đối xử tốt với Triệu thị hơn rất nhiều, hôm nay còn ghé phòng Lão Nhị nữa chứ. Đây là mẹ đang cảnh cáo nàng ta, nhắc nàng ta nhớ trong nhà có tới hai cô con dâu, nếu nàng ta không nghe lời thì vẫn còn người khác nghe lời. Nàng ta bị dọa đến nỗi toát mồ hôi lạnh sau lưng, nghĩ kỹ lại thì đúng là gần đây nàng ta hay huênh hoang ra vẻ, nàng ta sợ hãi!

Trúc Lan chờ một lúc vẫn không nghe thấy Lý thị mở miệng, cô liếc mắt sang nhìn thì thấy Lý thị đang co lại như con chim cút: "..."

Lại ảo tưởng cái gì vậy?

Hai người hái rau hẹ rất nhanh, Trúc Lan cắt không ít nên giữa trưa mang một nửa ra xào với tôm sông, một nửa để tối xào với trứng gà. Trúc Lan thấy Lý thị mím môi, dáng vẻ như không dám mở miệng, cũng không thể mở miệng được, hai tay nàng ta còn xoa vào nhau, nàng ta đúng là kiểu người không thể im lặng được mà. Trúc Lan thấy chướng mắt quá:

- Được rồi, con nói đi!

Lý thị nhếch môi, lần này là mẹ bảo nàng ta nói đấy:

- Mẹ à, Tam Nha của Vương gia đúng là ghê gớm, sao lúc trước không nhìn ra con bé đó là người lợi hại như thế nhỉ? Mẹ ơi, sau này không thể để em chồng chơi với Tam Nha nữa, con bé này kỳ quái lắm.

Trúc Lan: "...Ừm."

Lý thị vừa nói vừa khua tay múa chân:

- Con bé kia dám đòi tiền Vương Trương thị đấy, Vương Trương thị không cho thì nó làm ầm lên, khiến Vương Trương thị tức giận đến nỗi rượt theo đánh nó khắp cả sân. Tam Nha cũng biết trốn lắm, Tôn thị vừa che chở nó vừa khóc, sau đó Tam Nha lại kêu lên là Tôn thị đang mang thai nên Vương lão tứ mới kiên cường bước tới bảo vệ vợ con, làm Vương Trương thị tức giận đến suýt tắt thở. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Trúc Lan híp mắt, đúng là không thể xem thường Vương Như được mà. Trong nguyên tác không có cảnh cô ta lợi dụng mẹ mình, nhưng vì Vương Trương thị tới kiếm chuyện nên cô ta mới lợi dụng Tôn thị. Vậy có nghĩa là từ đầu cô ta đã biết Tôn thị mang thai, cũng lợi dụng đứa bé trong bụng Tôn thị để mưu lợi, chẳng lẽ cô ta không tính đến chuyện nếu lỡ sức khỏe của Tôn thị không tốt thì có thể sinh non nếu xảy ra va chạm à? Vương Như thật sự có thể đảm bảo rằng Tôn thị sẽ không xảy ra chuyện gì ư? Nói cho cùng thì Vương Như là loại người ích kỷ, suy nghĩ đầu tiên là làm sao để bản thân có lợi, tiện thể còn thăm dò giới hạn của cả Vương gia. Lúc đọc truyện đã cảm thấy tam quan của Vương Như bất bình thường rồi, đến khi tiếp xúc trong hiện thực thì càng cảm nhận điều đó rõ ràng hơn.

Trúc Lan cảnh cáo Lý thị:

- Sau này cách xa Vương gia một tí, để mẹ biết con tới Vương gia hóng chuyện thì xem mẹ xử con thế nào.

Lý thị run lên, hồi nãy mẹ chồng đã nhắc nhở nàng ta, bây giờ còn nghiêm khắc cảnh cáo nàng ta nữa. Nàng ta thật sự sợ hãi, vội vàng cam đoan:

- Mẹ à, sau này mẹ kêu con làm gì thì con làm đó, chắc chắn con sẽ nghe lời mẹ mà.

Trúc Lan: - Ừ.

Lý thị thấy vẻ mặt mẹ chồng bình thường thì thở phào nhẹ nhõm, lại nhịn không được nhiều chuyện:

- Mẹ ơi, con kể mẹ nghe cái này nè, hồi nãy Vương lão tứ cứng rắn lắm, còn moi được mười văn từ tay Vương Trương thị đấy!

Trúc Lan cũng đoán được, ở cổ đại trọng nam khinh nữ hơn hiện đại nhiều, cái danh tuyệt hậu đè nặng lên người Vương lão tứ bao nhiêu năm qua, đó là gánh nặng trong lòng hắn ta mà. Vương lão tứ đặt tất cả hi vọng lên người đứa bé chưa sinh ra này, cô nói với vẻ đầy ẩn ý:

- Sau này Vương gia gà bay chó sủa rồi.

Lý thị: - Mẹ à, Vương gia luôn gà bay chó sủa mà!

Trúc Lan: "..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play