Bữa sáng hôm sau có bánh bao hấp gồm hai loại nhân, thêm cháo bột ngô và một tô canh trứng gà, ăn kèm với dưa chuột muối, ở hiện đại thì bữa ăn thế này cũng được tính là khá ngon rồi. Qua mấy ngày nên cả nhà đều đã quen, không còn ai thắc mắc gì nữa, vừa ngồi vào bàn là cặm cụi ăn. Sau khi ăn xong, Trúc Lan chuẩn bị sẵn bánh bao để đưa cho lão Tứ và lão Ngũ chuẩn bị đi học.
- Mỗi đứa hai cái, tới trưa lấy ra ăn lót bụng.
Lão Tứ là Chu Xương Liêm không nhận, ngược lại còn thì thầm:
- Mẹ ơi, làm vậy thì cha sẽ tức giận đó, đừng để cha thấy rồi trách mắng, mẹ mau cất vào đi.
Ý cười trên mặt Trúc Lan càng nhiều hơn, đúng là thằng nhóc này hơi ích kỷ nhưng cũng không đến nỗi xấu bụng, vẫn còn chút lương tâm.
Lão Ngũ Chu Xương Trí còn trông chừng giúp:
- Mẹ, mẹ mau cất vào đi, tụi con không đói đâu.
Trúc Lan cầm hai phần bánh bao nhét vào lòng hai đứa con trai, nói:
- Đây là cha các con bảo mẹ làm, sau này ngày nào cũng để các con mang theo, đi nhanh đi chứ không muộn giờ đấy.
Bây giờ thì Lão Tứ mới tin, chỉ có thằng ngốc mới chịu đói bụng thôi, trong lòng hắn thấy ấm áp. Nếu nói khoảng thời gian qua trong lòng hắn không có trách móc thì là giả, ở nhà được ăn ba bữa quen rồi, tự dưng bị bắt nhịn đói một bữa nên hai người họ thấy rất khó chịu. Còn nếu nói nhịn đói là vì đi học tốn nhiều tiền, vậy thì hai người ca ca của họ cũng từng tốn như thế mà, đâu phải mình hắn tốn thôi đâu.
Trúc Lan nhìn lão Tứ, dù thế nào thì thằng bé này vẫn còn nhỏ nên không khống chế được biểu cảm, trong lòng nó có oán trách, hơn nữa còn đang ở lứa tuổi phản nghịch, hèn chi chỉ nghĩ cho bản thân mình. Tiễn hai đứa con trai đi xong thì Trúc Lan bảo lão Đại đi mượn xe bò, sau đó kể cho Chu Thư Nhân nghe về chuyện của lão Tứ. ( truyện trên app T Y T )
Chu Thư Nhân bỏ cuốn sách trong tay xuống, nói:
- Hôm kia tiếp xúc đã nhìn ra rồi, dạy con là một môn học khó, sau này chúng ta cứ cố gắng phân xử mọi chuyện công bằng hơn đi!
Trúc Lan nghĩ thầm trong lòng, may mà là đồng đội, chứ đầu óc của Chu Thư Nhân khôn khéo hơn cô nhiều. Cũng may ngay từ đầu cô đã chân thành thẳng thắn nên mới có chuyện tin tưởng lẫn nhau như bây giờ, nếu không cuộc sống sau này khó mà tiếp tục được.
Lần này có chuẩn bị nên Trúc Lan trải sàn xe thật dày để ít xóc nảy hơn, ngồi thoải mái hơn và ít nhất là không bị buồn nôn. Vẫn là y quán cũ, đại phu có ấn tượng sâu sắc với gia đình của Trúc Lan. Nhưng chủ yếu vẫn là cô vì hiếm thấy ai rõ ràng ăn mặc không lành lặn nhưng lại sẵn lòng chi bạc để chăm sóc sức khỏe.
Đại phu khám cho Chu Thư Nhân trước:
- Sức khỏe khôi phục không tồi, ta sẽ kê thêm ba toa thuốc uống, còn lại cứ từ từ bồi bổ về là được.
Chu Thư Nhân lại cảm thấy cơ thể rất yếu ớt:
- Đại phu, kê thêm cho ta toa thuốc bồi bổ cơ thể đi!
Bàn tay đang kê đơn của đại phu khựng lại, hai vợ chồng già này đúng là tiếc mạng mà: - Được.
Sau đó là tới Trúc Lan, đại phu vuốt râu:
- Bồi dưỡng không tệ.
Trúc Lan mua thuốc cho bảy ngày, thêm cả thuốc của Chu Thư Nhân nên lần này hao hơi nhiều, dùng tổng cộng khoảng ba lượng bạc, may mà để hai thằng con ở ngoài, chứ để hai người họ biết thì không biết sẽ nghĩ gì nữa. Trong lòng lão Đại và lão Nhị không rõ lắm nhà mình có bao nhiêu tiền, chỉ nghĩ khoảng mười mấy lượng bạc là cùng. Nên nếu biết một lần bọn họ dùng hết ba lượng, đây còn chỉ là mới bắt đầu thì sau này nếu bọn họ xài nhiều hơn, dù là người hiếu thảo bao nhiêu cũng sẽ xảy ra xích mích, vậy nên Trúc Lan và Chu Thư Nhân chọn cách lừa gạt chứ không muốn đánh cược kiểu này.
Ra khỏi y quán thì bọn họ đi thẳng đến tiệm gạo, chủ yếu là Trúc Lan đi mua gạo kê, dùng gạo kê để nấu cháo rất tốt cho dạ dày, chỉ là giá cả không rẻ vì sản lượng gạo kê rất thấp, tám văn tiền một cân là sắp bằng giá với thịt heo rồi. Lại mua thêm muối và nước tương, Trúc Lan tính mua về để ngâm dưa muối, cuối cùng nhớ tới lũ trẻ ở nhà nên cô còn mua thêm một ít kẹo về. Những thứ khác thì không mua vì trong nhà cũng không thiếu.
Về đến nhà, Chu Thư Nhân dẫn lão Đại đi xem giỏ cá, bắt được một chậu đầy mang về. Trên mặt Trúc Lan đầy vui vẻ:
- Nhiều quá đi thôi.
Chu Thư Nhân:
- Đúng là nhiều thật, buổi tối chiên ít cá, mua thêm miếng đậu hủ về nấu canh cá nhé.
Trúc Lan hiểu rõ, đây là nhớ tới hai đứa con trai đang đi học. Có điều trong chuyện này cũng có chút tính toán, anh muốn để hai đứa nó cảm thấy bản thân được quan tâm được chú ý, khôn khéo đấy:
- Được, thế mấy con còn dư thì để nuôi à?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT