Nơi con người sống không thể cách xa nguồn nước được, thôn Chu gia cũng thế. Nguồn nước ở thôn Chu gia dồi dào nên có rất nhiều tôm cá, Trúc Lan đứng cạnh dòng suối vén lớp bèo và rong dưới nước ra đã thấy một ổ tôm sông nho nhỏ.
Chu Thư Nhân đặt xong giỏ bắt cá, nói:
- Tôm sông có yêu cầu rất cao đối với chất lượng nguồn nước, vậy nên ở hiện đại rất khó tìm được chúng.
Trúc Lan cảm thán:
- Cũng do ô nhiễm môi trường mà ra.
Chu Thư Nhân thấy hơi thèm:
- Tôm sông ở đây khá nhiều, lát nữa bảo Lão Đại tới đây vớt một ít, tôm sông xào với rau hẹ là số một.
Trúc Lan vừa nghe thì nói:
- Nghe anh nói kìa, vậy là anh biết nấu cơm à?
- Ừ, từ khi rời khỏi cô nhi viện tôi vẫn luôn tự nấu ăn, mới ban đầu cũng ăn không ra gì, nhưng từ từ biết ước lượng gia vị phù hợp thì đồ ăn nấu ra cũng có thể ăn được.
Trúc Lan run rẩy khóe miệng, ước lượng vừa phải à, cô cũng từng cố gắng như thế.
- Vậy thì anh lợi hại quá, chứ tôi thì vừa không biết làm vừa không có kiên nhẫn như anh, thế nên chưa làm tốt lần nào.
- Là vì tôi hết cách rồi, tự làm sẽ tiết kiệm hơn, sau đó thì tạo thành thói quen nên cảm thấy nấu ăn cũng khá thú vị.
Trúc Lan nhớ lại bản thân, đây là sự khác nhau giữa có đường lui và không có đường lui, Chu Thư Nhân không học thì phải nhịn đói hoặc ăn những món khó ăn, còn cô thì có lối đi khác, không biết nấu thì có thể ăn cơm tiệm, dù sao cũng có tiền mà.
Chu Thư Nhân nghiêng đầu: - Nghĩ cái gì đó?
Trúc Lan cười:
- Hiểu ra vài chuyện thôi, hoàn cảnh khó khăn khiến con người trưởng thành hơn, còn sống an nhàn không cố gắng thì sẽ lùi lại.
Chu Thư Nhân chớp mắt, càng ngày anh càng đặt nhiều hy vọng vào đồng đội hơn:
- Trời lạnh rồi, chúng ta cũng về thôi.
- Ừ.
Trên đường về nhà bọn họ có đi ngang qua Vương gia, cách từ xa đã nghe thấy tiếng mắng chửi của Vương Trương thị, còn có thể nghe thấy tiếng khóc lóc xin tha đứt quãng, trước cửa nhà Vương gia có rất nhiều người đang hóng chuyện. Trúc Lan kinh ngạc, trong cốt truyện không có chi tiết này, sau đó thì cô cười rồi nói nhỏ:
- Chu gia không có chuyện cho Vương Trương thị hóng nên không thể chơi trò bỏ đá xuống giếng được, vậy nên bây giờ dồn sức vào việc giày vò người trong nhà.
Chu Thư Nhân hiểu ra:
- Bắt đầu từ khi vận mệnh của Võ Xuân thay đổi thì những chuyện sau này không thể suy đoán dựa theo cốt truyện được nữa, chỉ có thể dùng để tham khảo thôi.
- Tôi biết mà, đi thôi, chúng ta đi đường vòng.
Chu Thư Nhân nghiêng đầu hỏi tiếp:
- Em không vào hóng chuyện à?
Trúc Lan trợn trắng mắt:
- Nữ phụ nghịch tập diễn dở muốn chết, tôi không cho con gái đi kéo trị số thù hận thì chẳng lẽ tôi lại đi à?
- Thông minh đó.
Khóe môi Trúc Lan cong lên, cô phát hiện ở chung với Chu Thư Nhân rất thú vị:
- Đi nhanh đi, trưa nay được ăn tôm sông rồi.
Về đến nhà Trúc Lan không thấy Lý thị đâu, Lý thị là một người thích nhiều chuyện, nhất định là đang ở Vương gia rồi.
- Tôi đi cắt rau hẹ đây.
Chu Thư Nhân kéo Trúc Lan lại, nói nhỏ: - Trong nhà còn nhiều bột mì không?
Trúc Lan: - Hửm? Sao tự dưng lại hỏi chuyện này?
Chu Thư Nhân lại nói nhỏ:
- Ngày nào cũng để Lão Tứ với Lão Ngũ đói bụng thì sao được, suy nghĩ của nguyên thân là không đúng, đói bụng thì sao tập trung tinh thần nổi, tôi nghĩ nếu không còn nhiều bột mì thì mua thêm một chút, nếu đủ thì buổi sáng hấp bánh bao từ bột ngô và bột mì để cho chúng mang theo, bánh bao không nhân là được rồi.
Trúc Lan biết, đây là do Chu Thư Nhân tự rút kinh nghiệm từ bản thân, chỉ là: - Anh đánh giá cao hai đứa nó à?
Chu Thư Nhân gật đầu:
- Lão Tứ có rất nhiều ý tưởng, chỉ cần dùng đúng chỗ thì sẽ có tương lai, còn Lão Ngũ thì đúng là có khiếu học tập, chỉ số thông minh khá cao.
Trúc Lan biết chuyện hôm qua Chu Thư Nhân tìm hiểu hai đứa nhỏ này, đây là cái nhìn của anh mà không phải trong ký ức của nguyên thân để lại, đáp:
- Được, tôi biết rồi, trong nhà còn đủ bột mì.
Ý cười trong mắt Chu Thư Nhân càng nhiều hơn, đây là sự ăn ý đó, không cần nói nhiều đã đủ hiểu ý nhau rồi. Anh hiểu rõ câu một cây làm chẳng nên non, nếu không phải Lão Đại và Lão Nhị thật sự không được, anh không dạy nổi thì anh đã tính lợi dụng hết đàn ông trong nhà rồi.
Trúc Lan ra sân sau cắt rau hẹ, trong lòng đang nghĩ tới chuyện sáng mai ăn bánh bao nhân gì đây. Lão Tứ và Lão Ngũ có thể ăn cay, nhân cải trắng với ớt cay là sự lựa chọn không tồi, cô lại nhớ tới kim chi nhưng không dám nói ra, chỉ đành chờ Vương Như làm thôi.
- Mẹ, mẹ ơi!
- Kêu cái gì mà kêu, gọi hồn à?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT