Trúc Lan nghe thấy đầu tiên nên nhìn con gái đang tập trung, bây giờ cô mới biết là con gái út rất có khiếu trong việc thêu thùa may vá, ngày hôm qua Triệu thị chỉ mới dạy một buổi trưa mà nay đã bắt tay vào làm được rồi, còn ra hình ra dạng nữa chứ.
Tiếng gọi ngoài nhà càng lớn hơn nữa, Tuyết Hàm nghe được thì suýt đâm vào tay. Trúc Lan lấy kim chỉ về, nói:
- Còn lại để mẹ làm cho, chắc là tiểu nha đầu nhà ai tới tìm con chơi đấy, đi đi!
Tuyết Hàm kinh ngạc, mẹ không nghe ra đây là giọng của Tam Nha sao? Nhưng nghĩ lại thì Tam Nha chưa bao giờ dám tới nhà mình, cũng không dám đến gần mẹ nên mẹ không nghe ra cũng bình thường thôi, nhưng mà Tam Nha đã thay đổi rồi, ngày xưa chỉ dùng giọng nhỏ như tiếng muỗi kêu, bây giờ giọng nói trong trẻo, dường như tự tin hơn nên âm lượng cũng tăng cao.
Trúc Lan không nhìn vẻ mặt con gái mà bắt tay vào may áo, cô ngồi một lúc để nhớ lại ký ức của nguyên thân, sau đó cô mới phát hiện mình cũng có chút năng khiếu, mới thử khâu mấy mũi đã nhanh chóng tìm được cảm giác. Trong mắt Trúc Lan toàn là bất ngờ và vui mừng, có vẻ như cô có khiếu hơn mình nghĩ, thế nên tự dưng phát hiện chuyện may vá này cũng thú vị. Cuối cùng Triệu thị cũng tinh mắt, nịnh một câu rất nghiêm túc:
- Mẹ may khéo quá!
Trúc Lan nhướng mày, ấy chà, hiếm khi nào mà vợ Lão Nhị biết nói chuyện thế này.
Triệu thị thấy em gái út quay lại: - Tiểu muội?
Trúc Lan ngẩng đầu hỏi:
- Sao không ra ngoài chơi đi?
Tuyết Hàm mím môi ngồi bên giường không nói lời nào, Trúc Lan nhìn là biết có chuyện rồi, ít khi nào cô bé này buồn bực như thế:
- Bị người ta ăn hiếp à?
- Mẹ ơi, hồi nãy là Tam Nha, nàng ta tới mượn bạc của con, con nói phải viết chứng từ thì nàng không vui rồi chạy mất.
Trúc Lan vui mừng nở nụ cười, con gái đã học được một bài học sau khi chịu thiệt một lần rồi, lần này khó chịu trong lòng là vì thấy rõ bộ mặt thật của Tam Nha hơn!
Tuyết Hàm không chờ được lời an ủi của mẹ, tự mình nói tiếp:
- Tam Nha mở miệng là đòi một trăm văn, đó là tất cả tiền để dành của con đấy! Mượn tiền thì viết giấy nợ là bình thường mà, dựa vào đâu mà nàng tức giận chứ? Một trăm văn cũng không phải con số nhỏ.
Đột nhiên Triệu thị chen vào một câu:
- Đối xử tốt trăm lần vạn lần thì người ta không nhớ, nhưng một lần không theo ý sẽ hận cả đời.
Trúc Lan và Tuyết Hàm trợn mắt há hốc mồm, không ngờ lời này lại do Triệu thị nói ra. Trên mặt Triệu thị cũng đầy hốt hoảng, những chuyện này cũng là do nàng ta gặp trong lúc chạy nạn. Lúc đó mẹ nàng ta nói với nàng ta như thế, nàng ta vẫn luôn nhớ kỹ, bởi vì sốt ruột nên hơi nghẹn ngào:
- Mẹ à, con nói không đúng ư?
Da đầu Trúc Lan tê dại, cô cho rằng Triệu thị đã thay đổi một chút rồi, ai ngờ vẫn là đứa mít ướt như cũ. Ai cũng bảo Lâm Đại Ngọc dễ khóc nhưng cô cảm thấy còn phải xách dép cho Triệu thị, dù là vui vẻ, đau lòng, khổ sở, buồn bực thì Triệu thị đều có thể khóc được, cô thật sự sợ rồi:
- Đúng, đúng chứ, mẹ có việc nên về trước nhé!
Nói xong thì Trúc Lan chuồn mất, sải bước vô cùng mạnh mẽ. Tuyết Hàm bật cười, nàng phát hiện bí mật của mẹ rồi, mẹ không muốn gặp Nhị tẩu, nhất định là do sợ Nhị tẩu khóc!
Trúc Lan đi ra thì thấy Chu Thư Nhân đang ngồi ở nhà chính đan cành liễu, hơi ngẩn người:
- Anh còn biết làm cái này nữa à?
Chu Thư Nhân không thèm ngẩng đầu đã đáp:
- Hồi còn nhỏ thành phố còn đang phát triển, lúc đó cô nhi viện chưa bị phá bỏ và di dời, bên cạnh có một con sông nhỏ, vì tôi muốn được ăn ngon hơn nên đã đi theo mấy đứa trẻ lớn học đan giỏ bắt cá, nhiều năm rồi không đan nhưng may mà vẫn còn làm được.
Trúc Lan ngồi xuống bên cạnh, tay nghề này đâu chỉ là làm được, còn đan ngay ngắn đều đẹp nữa chứ, khi còn ở hiện đại cô rất thích những sản phẩm thủ công mỹ nghệ:
- Anh đan cái này là tính đi bắt cá à?
Chu Thư Nhân gật đầu:
- Ừ, canh cá rất bổ cho cơ thể.
Trúc Lan nhìn chằm chằm vào Chu Thư Nhân, người này cố ý bắt cá cho cô là vì nghe cô nói mãi là không dám mua gà bồi bổ cơ thể à? Không phải cô đang tự kỷ đấy chứ?
Chu Thư Nhân lắng nghe một lúc lâu vẫn không thấy động tĩnh gì, hỏi:
- Người vừa tới là Tam Nha mà em nói đúng không!
- Ừ, anh nghe thấy hả?
- Nghe thấy, trong ký ức của em không có chi tiết vay tiền này đúng không?
Trúc Lan lười biếng dựa vào ghế, nói:
- Võ Xuân không sao nên chúng ta không cần tới Dương gia, Tam Nha đến vay tiền cũng là chuyện bình thường.
Vậy nên cô không thấy kinh ngạc chút nào, chỉ là càng khinh thường Vương Như hơn thôi, lúc lợi dụng Tuyết Hàm thì không qua loa tí nào, còn thoải mái như chuyện hiển nhiên.
Chu Thư Nhân xách giỏ bắt cá đã đan xong lên:
- Hai chúng ta ra ngoài đi dạo nhé?
Đôi mắt Trúc Lan sáng rực lên: - Được thôi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT