Trúc Lan gật đầu:
- Ban đầu là không có định lấy đâu, nhưng không lấy thì không cam lòng lắm. Lấy hết cũng dễ gặp hoạ, thế là chỉ lấy trong mỗi tay nải một ít thôi, đa phần là ngân lượng. Dù sao nguyên thân cũng là phụ nữ, vì yêu thích trang sức cho nên đã thó không ít ngọc ngà châu báu. Cũng may là ở xa thôn, nếu không thật sự mang họa đến cho cả thôn rồi.
Khoé môi Chu Thư Nhân giật giật, thê tử của nguyên thân thật sự vừa ngốc vừa liều, không, nên nói là cả nhà ba vợ vừa ngốc vừa liều. May mà còn để lại tiền cho đám gian ác, nếu không tìm ra cả nhà nhạc phụ đại nhân chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Có điều bọn họ cũng bị buộc không còn cách nào, hoặc giết người diệt khẩu hoặc bị chúng nhớ mặt tìm đến giết chết cả nhà.
Trúc Lan cũng thấy hơi lo:
- Sau đó có nghe ngóng được một vài tin tức, bọn tặc tử trở về và khăng khăng khẳng định là do bọn sơn tặc làm, thậm chí còn lập thêm mấy hang ổ sơn tặc đi cướp hết của cải từ những người giàu có trong vùng rồi không quay lại lần nào nữa.
Chu Thư Nhân chỉ vào của cải, hỏi: - Em mang châu báu đi đổi sao?
Trúc Lan bật cười:
- Không phải là tôi, nguyên thân thật sự có mang châu báu trở về, bị mẹ chồng mắng cho một trận đấy. Mẹ chồng của nàng chỉ lấy bạc thôi, còn lại dặn dò nguyên thân giấu đi, chờ khi nào hết loạn lạc mới được mang ra. Tiếc là mẹ chồng mất sớm, nguyên thân vẫn luôn giấu kín trong lòng không dám lấy ra. Nàng đúng là rất nghe lời mẹ chồng, sau khi mẹ chồng qua đời cũng không dám nói cho chồng mình biết. Mẹ chồng bảo không được nói, thế là nàng không nói luôn.
Chu Thư Nhân vui vẻ tiếp lời:
- Chủ nhân của cơ thể này quả là một người có phước, trên có mẹ già chống đỡ, dưới có vợ hiền nghe lời.
Trúc Lan âm thầm khinh thường, nghe lời cũng là nghe lời mẹ chồng thôi, đừng tự cho rằng bản thân tốt đẹp, sau đó cô nhỏ giọng nói:
- Tôi định ngày mai sẽ đào đồ ra, rồi giấu của cải trong nhà vào những nơi khác. Giấu hết tất cả mọi thứ trong nhà cũng không phải là việc làm sáng suốt, nếu như thật sự có cướp thì chắc chắn là mất sạch, giấu nhiều chỗ một chút sẽ tốt hơn.
Chu Thư Nhân tán thành, nhìn cả căn phòng toàn là của cải và lỗ nhỏ, anh cũng cảm thấy bàng hoàng: - Nghe em.
Trúc Lan chỉ đặt mỗi đồ trang sức lên xà nhà lại, còn những thứ khác định bụng ngày mai đem giấu. Bây giờ cứ đặt tất cả vào trong tủ đất, vận động nãy giờ mệt không còn sức, nằm xuống một cái là chẳng còn muốn làm gì nữa. Chu Thư Nhân nhíu mày, đồng bọn của mình phải sống càng lâu càng tốt mới được.
- Sức khỏe của em cần phải được điều trị và bồi bổ lại đàng hoàng.
Trúc Lan gật gật: - Ừm, tôi sẽ điều trị đàng hoàng, cố gắng sống tới cái tuổi ngoài 70.
Không dám mơ tới 80, cho nên 70 tuổi cũng thọ lắm rồi. Không phải cô không tự tin vào mình, mà là không có lòng tin vào điều kiện y học thời cổ đại.
Chu Thư Nhân nuốt xuống những lời vừa định nói, ngươi bên cạnh mệt quá đã thiếp đi rồi. Anh khẽ bật cười, bây giờ một bước lên làm ông luôn, bên cạnh có thêm một người, anh nhắm mắt lại, cho rằng đã quen một mình sẽ thấy khó ngủ, nào ngờ suy nghĩ một hồi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Sáng sớm hôm sau, Trúc Lan dậy sớm. Cô thật sự không dám để con dâu gọi mình dậy nữa, cô rất sợ nàng ta lại đồn đãi linh tinh, cô muốn thay đổi thực trạng lúc này, cho nên khoác thêm quần áo rồi xuống giường luôn. Trước khi ra ngoài, cô còn không quên đặt tay lên trán Chu Thư Nhân một cái, không có phát sốt, rồi mới yên tâm ra ngoài. Chu Thư Nhân mở to hai mắt, lúc người bên cạnh thức dậy, anh cũng dậy theo. Anh đưa tay lên sờ trán, trong mắt hiện ra một tia ấm áp. Đã bao nhiêu năm rồi nhỉ, đây là lần đầu anh được người ta quan tâm.
Trúc Lan là người dậy sớm nhất, con dâu vẫn còn chưa thức. Cô nghĩ đến số trang sức được giấu, bèn đi thẳng ra cái cây cổ thụ sau nhà. Đã chôn hơn mười năm rồi, thứ này thật sự không dễ đào lên, trong khoảng thời gian ngắn nhất thời chắc chắn sẽ không đào được. Cho dù bức tường đủ cao, nhưng một mình cô đào bới khó mà qua mắt được người trong nhà. Bây giờ người nhà nghĩ rằng trong nhà không có nhiều tiền, bình yên vô sự. Nếu như thật sự thấy được châu báu, hiển nhiên mỗi người đều sẽ mưu tính nhiều hơn. Xem ra không nên hành động vội vàng. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Nghĩ vậy, Trúc Lan không tới đó xem nữa. Cô thuận được đi vệ sinh, rồi đi lấy đồ để nấu bữa sáng. Cô mới vừa châm lửa nấu thuốc xong, Lý thị cũng đẩy cửa vào.
- Mẹ, mẹ dậy rồi à!
Giọng điệu con dâu cả có vẻ bất ngờ, trong lòng không khỏi sốt ruột. Sức khỏe nguyên thân không tốt, cho nên mới không thể dậy sớm nổi. Nàng ta tưởng tượng linh tinh, khiến nguyên thân bị mấy bà già trong thôn thù ghét!
Trúc Lan trông không có vẻ gì là phiền lòng, “ừ” một tiếng rồi nói:
- Lấy lúc thóc ra, ta đi sắc thuốc, con làm bữa sáng, sáng nay chúng ta ăn cháo.
Lý thị trợn to hai mắt mà nhìn, thốt lên đầy vẻ hoang mang:
- Cả nhà đều ăn cháo sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT