Trúc Lan cầm ngọc bội lên, đây là thứ mà cô ghi nhớ rõ nhất. Nó cũng chẳng phải món đồ bình thường, là thứ quý giá nhất mà trước khi mẹ chồng qua đời đã dặn dò rằng nhất định không được làm mất.
Chu Thư Nhân cũng xem ngọc bội, cau mày. Nhà này lẽ ra không nên có ngọc bội mới phải, nhìn qua là biết đồ của nhà giàu: - Thứ này từ đâu mà có?
Trúc Lan giật giật khóe môi:
- Tôi cũng có biết đâu à, bà cụ bị bệnh, chưa trăn trối xong đã qua đời rồi.
Bây giờ nghĩ lại, lúc bà cụ qua đời còn chưa nói hết, chắc chắn trong lòng rất không cam lòng.
Chu Thư Nhân có ký ức này, bà cụ mở to hai mắt, trông tràn ngập vẻ không cam tâm. Anh bèn phân tích:
- Thứ này hoặc là mang họa sát thân hoặc là có ý nghĩa gì đó, chẳng phải em nói đây là một quyển tiểu thuyết hay sao, có nhắc tới nó không?
Trúc Lan suy tư:
- Thật sự không có, rất ít nhắc tới cả gia đình này, hầu như mỗi lần mô tả nhà này chỉ toàn nói họ là cực phẩm thôi. Trong tiểu thuyết càng không nhắc tới bà cụ, có điều là hoạ hay là có ý nghĩa đều phải cất cho cẩn thận.
Chu Thư Nhân cẩn thận ngẫm lại, nguyên thân thật sự không có quá nhiều ký ức về mẹ của mình. Trong tiềm thức anh, bà cụ lúc nào cũng giỏi giang, là người rất có chính kiến. Những năm loạn lạc, một mình bà cụ chống đỡ cả nhà, nếu không chắc là cả nhà đã không sống được tới giờ. Tiếc thay, bà cụ không kịp hưởng phước, một năm trước khi triều mới thành lập thì bà cụ đã đi theo tiếng gọi tổ tiên rồi.
Chu Thư Nhân có chút bồi hồi, Trúc Lan đã đếm tiền xong, nói: ( truyện trên app T Y T )
- Trong nhà có tổng cộng hơn 150 lượng tiền mặt, số trang sức này là do bà cụ mua cho, nếu thật sự xảy ra chuyện gì cũng tiện mang theo, trong những trường hợp khẩn cấp có thể đem đi đổi tiền, còn cứ yên bình thế này thì giữ gìn làm của hồi môn cho các con gái.
Nói đến đây, Trúc Lan không thể không nể mẹ của nguyên thân, tính toán quá là tinh tế, suy nghĩ hết sức vẹn toàn.
Chu Thư Nhân không biết anh đã hoà vào Chu Thư Nhân nguyên thân, hay đây là cảm xúc vốn có của nguyên thân, trong lòng có chút phiền muộn:
- Có điều, nhìn thì tưởng đâu số bạc ở đây nhiều lắm, nhưng nó vẫn không đủ để nuôi một người đi thi khoa cử. Ôn thi tú tài tốn không ít tiền, càng khỏi phải bàn đến những chuyện khác.
Trúc Lan nhìn Chu Thư Nhân, trộm nghĩ dù sao cũng là những người cùng khổ, bây giờ không tính rõ ràng sòng phẳng thì sau này sớm muộn gì cũng có khúc mắc. Vốn dĩ mối quan hệ giữa họ đã không mấy bền chặt, kim đâm vào tay không phải là điều cô muốn, sau khi quan sát, cô thấy người này lòng dạ ngay thẳng, đôi mắt không thể đánh lừa, bèn nói:
- Vẫn còn.
Chu Thư Nhân nghi ngờ lỗ tai của mình nghe nhầm, hỏi lại:
- Em mới nói gì, tôi nghe không rõ?
Trúc Lan nói:
- Tôi nói của cải không chỉ có bao nhiêu đây, vẫn còn, nhưng không thể lấy ra được.
Chu Thư Nhân đột nhiên ngẩng đầu:
- Trong trí nhớ của tôi, nhà em không phải là nhà giàu có gì, nhà này cũng không phải nốt. Mẹ có bản lĩnh, thời kỳ loạn lạc chi tiêu không ít, có thể dành dụm được bao nhiêu đây đã là đỉnh của đỉnh rồi. Nhìn thái độ của em lại có vẻ như của cải không ít đúng không?
Trúc Lan ho khan một tiếng, chỉ vào chính mình:
- Anh quên mất là nguyên thân có chút võ nghệ, kỹ năng không tệ hay sao. Nếu không mẹ chồng cũng sẽ không để ý đến nguyên thân, và cũng sẽ không về đây là vợ.
Chu Thư Nhân không phải kẻ ngốc, sau khi suy nghĩ kỹ lại, hỏi:
- Sao? Thu lợi từ những cuộc chiến?
Trúc Lan:
- Nói vậy cũng được. Thời điểm chiến loạn, khắp nơi khởi nghĩa vũ trang, xuất hiện nhiều tặc tử nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của. Trong trí nhớ của anh có chuyện một lần trong nhà không còn lương thực, anh và tôi về nhà mẹ tôi một chuyến, đúng lúc đuổi kịp thổ phỉ đang theo cha tôi bỏ trốn lên núi hay không?
Trong tiềm thức của Chu Thư Nhân có chuyện này thật, nguyên thân còn hơi hoảng hồn, hôm đó sốt đến mê sảng: - Đúng là có chuyện này.
Trúc Lan nói:
- Chồng mình phát bệnh lại không có thuốc, nguyên thán hết sức lo lắng, năn nỉ cha mình và đại ca xuống núi, nào ngờ đụng phải bọn hắc y nhân. Mười mấy tên tặc tử chạm trán hai mươi mấy tên thổ phỉ, cuối cùng chỉ còn sót lại hai tên thổ phỉ. Bởi vì thấy rõ mặt của vài người, cha của nguyên thân nghĩ phải diệt cỏ tận gốc, giết chết hết những người đang bị thương, nếu như thả cho họ chạy chắc chắn sẽ để lại nguy hiểm về sau, nói không chừng còn dẫn đến cả nhà bị giết.
Chu Thư Nhân hiểu ra:
- Thế nên ba vợ chiếm hết của cải ư?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT