- Ừm, làm thêm ít cái bánh bột ngô, và cải thảo thái sợi xào nữa.
Lý thị nghe được thật sự là cháo, mừng rỡ đáp lại, sau đó nhanh nhẹn nhóm lửa nấu cơm.
Trong lòng Trúc Lan có chút chua chát, nhà họ có mười mẫu ruộng nước, ruộng nước ít thuế hơn là ruộng cạn, và lại gạo ở phương Bắc đắt hơn gạo ở phương Nam, hằng năm trong nhà chỉ chừa lại lượng gạo ít ỏi, phần lớn đều mang đi đổi thành tiền. Cho dù gia cảnh không tệ, nguyên thân cũng không ăn xài phung phí. Có lẽ nàng không quá thông minh, nhưng được mẹ chồng dạy dỗ rất tốt, lại sống qua những năm tháng loạn lạc, nàng hiểu rõ được cốt lõi của câu “có của không nên khoe ra”.
Không lâu sau đó, con dâu thứ hai Triệu thị cũng dậy. Nàng ta cúi đầu đi vào phòng bếp, Trúc Lan không rảnh để ý nàng ta, phòng bếp chỉ có tiếng Lý thị đang sai bảo Triệu thị. Trúc Lan nhìn nồi, trong lòng lại nghĩ bụng của Triệu thị đã sáu tháng rồi, tính ra thì còn khoảng chừng vài tháng nữa là trở dạ, rơi vào mùa đông, trẻ con sinh trong mùa đông không hề dễ nuôi, nhất là cổ đại điều kiện quá kém. Đúng rồi, còn phải đi tìm bà đỡ trước nữa, mà cũng sắp vào thu hoạch vụ thu, nhà này không ít việc để làm đâu.
Bữa sáng nấu xong, cả nhà lần lượt thức dậy, Chu Thư Nhân cũng đã đứng dậy rửa mặt. Trúc Lan chỉ nhìn thoáng qua rồi dời mắt đi ngay, vốn dĩ cô lo Chu Thư Nhân bắt chước không giống, nhưng nhìn xong mới biết là mình lo thừa rồi. Chồng của nguyên thân ít nói là để ra vẻ uy nghiêm trước mặt mấy đứa con trai, rất dễ giả vờ.
Buổi sáng có bánh bột ngô và cháo trắng, ăn kèm cải thảo thái sợi xào có màu sắc riêng biệt, trông đơn giản nhưng lại kích thích vị giác. Nhất là món cải thảo xào, dùng mỡ heo xào cho nên rất thơm. Lúc Chu Thư Nhân vào, sắc mặt của anh khá tốt, anh bưng chén lên trước, nói:
- Ăn cơm đi!
Người chủ gia đình ăn trước, Trúc Lan bên này cũng đã chia phần cháo xong, là người thứ hai động đũa: - Ăn cơm đi!
Thời này người ta sống chỉ để ăn no bụng, lúc ăn rất ít nói chuyện, khắp nhà toàn là tiếng húp cháo, không ai ngu ngốc đi hỏi vì sao sáng nay lại ăn cháo trắng, thay vào đó là tập trung ăn cháo và mong muốn ăn nhiều hơn một chén cháo.
Trúc Lan và Chu Thư Nhân nhìn nhau, hai người bọn họ không nói chuyện gì với nhau, nhưng giống như đã hiểu ý từ trước. Bọn họ không có ý định thay đổi lập tức, chỉ có thể chậm rãi mà làm, cũng không quên còn một người tên Vương Như hay Tam Nha tồn tại.
Sau khi ăn xong, Chu Thư Nhân nói chuyện với mấy đứa con, chủ yếu là việc đồng áng, tiếp tục dặn dò hai đứa con trai nhỏ hơn học hành nghiêm túc. Chờ mấy đứa con đi khỏi, phần diễn đến đây là hết, anh mới uống thuốc và trở về phòng nằm.
Trúc Lan vừa uống thuốc bổ vừa nghĩ xem chỗ nào thích hợp để giấu của cải, Lý thị bỗng nhiên đi đến:
- Mẹ, tiểu muội nửa cái bánh bắp mang tới Vương gia nữa rồi. Con không có ý gì đâu, nhưng mà Vương gia toàn là một đám ăn cháo đá bát, nên bảo tiểu muội tránh xa thì sẽ tốt hơn.
Trúc Lan nhớ lại, Lý thị không có tới lui với người Vương gia, không thèm để mắt đến bọn họ. Có điều người nhà họ Vương đúng là không tốt lành gì, không giống nhà mình chỉ có lời đồn, nhân phẩm của người nhà họ Vương thật sự có vấn đề.
- Ừm! - Cô đáp.
Trong lòng Lý thị không khỏi vui mừng, trước kia mẹ sẽ không vui mỗi khi nàng ta nói chuyện. Hôm nay mẹ không những nể mặt ngồi lắng nghe nàng ta, mà còn không mắng nàng ta, cho nên nàng ta bèn nhân cơ hội mà hỏi:
- Mẹ, có nên đi làm xương không? Để ăn buổi trưa ấy ạ? - Nàng ta đã nghĩ về nó cả đêm rồi, trằn trọc thao thức mãi không ngủ được, thèm đến độ lòng dạ không yên!
Trúc Lan liếc xéo Lý thị một cái, không thể đối xử quá tốt với đứa con dâu này, nếu không lâu dần nàng ta có thể bò lên đầu mình. Cô cũng không có ý định thay đổi địa vị trong lòng hai đứa con dâu, cho nên cứ theo giọng điệu của nguyên thân nói: ( truyện đăng trên app TᎽT )
- Ăn, ăn, ăn! Suốt ngày chỉ biết có ăn! Đi trông con đi!
Lý thị không giận, sắc mặt không đỏ cũng không run lên, thậm chí nàng ta còn cảm thấy hài lòng. Đây mới là mẹ chồng mà nàng ta quen thuộc, nàng ta mỉm cười:
- À, dạ mẹ! - Chất giọng khi nói câu này ngọt như mía lùi.
Trúc Lan: "..."
Trúc Lan còn chưa kịp tìm nơi chôn của cải, con gái út Tuyết Hàm đã hấp tấp chạy về nhà. Nhìn thấy Trúc Lan, nàng hoảng sợ: - Mẹ!
Trúc Lan vẫy tay, hỏi:
- Hớt hơ hớt hãi chạy về là có việc gì?
Tuyết Hàm mím môi, không dám hé răng.
Trúc Lan đang cố nhớ lại cốt truyện, hai mắt nheo lại. Bây giờ đã bước vào diễn biến của cốt truyện rồi, cô thấy đau răng làm sao!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT