Edit: Silent

  Những giọt nước mắt lão Trần không hề báo trước tuôn rơi, lão Dịch trở tay không kịp.

  Luống cuống tay chân tìm khăn giấy trên người, còn chưa kịp tìm thì lão Trần đã lấy tay lau lung tung trên mặt, giọng khàn đặc tiếng nức nở nói: “Không sao, không sao đâu, hốc mắt tôi nông dễ rơi nước mắt, thật ra cũng không đau lắm đâu.”

  Vừa nói vừa đưa tay cho lão Dịch xem.

  Ý định của anh là muốn trấn an lão Dịch, ai ngờ biến khéo thành vụng, chỗ vết đỏ bị rách da, lộ ra vết máu không đẹp mắt lắm.

  Lão Dịch hối hận, hắn nắm tay lão Trần, đôi mắt có chút nóng lên.

  Nhìn thấy vẻ mặt đáng thương của hắn, lão Trần không hiểu sao lại muốn khóc.

  Lão Dịch cau mày nhìn anh chằm chằm, đột nhiên cảm thấy lão Trần trông rất quen.

  “Con thỏ.”

  Lão Dịch nói.  

  Lão Trần sửng sốt: “Sao?”

“Chúng ta đã từng gặp nhau bao giờ chưa?” Lão Dịch hỏi, “Năm ngoái, ở bệnh viện thú cưng Ruipet.”

  Thấy hắn nhắc đến chuyện này, lão Trần gật đầu nói: “Đúng vậy, ngày đó con chim tôi nuôi mấy năm chết mất, anh thấy tôi khóc liền đưa khăn giấy cho tôi.”

  Lão Dịch trợn to mắt: “Cậu còn nhớ!”

  Lão Trần lại gật đầu: “Lần trước anh tới nhà tôi, không lâu sau nhớ ra.”

  ”Vậy cậu, vậy cậu, “Lão Dịch cảm thấy đầu hơi lớn, “Cậu biết tôi, cô bé, Trần Lôi Lôi……”

  ”Tôi biết” Lão Trần, “Trước đó chẳng phải tính hướng của anh có vấn đề rồi sao?”

  Lão Dịch nghe lời này thoáng chốc nhớ mấy câu đối phương đã nói với hắn hôm đưa lão Trần đến bệnh viện.

  Lúc đó hắn cho rằng lão Trần đang gài mình nên không quan tâm lắm, nào biết người này đã phát hiện ra từ lâu rồi.

  Lão Dịch đột nhiên có chút tức giận, hất tay lão Trần ra, đi về phía trước, mới đi được mấy bước liền bị lão Trần bắt được.

  Lão Dịch hung tợn quay đầu lại, nhìn thấy lão Trần bẹp miệng, tựa hồ sắp khóc: “Tay tôi đau.”

  Lão Dịch không nói nên lời, xoay người đi đến nắm tay lão Trần, vừa nhìn vừa châm chọc nói: “Nam tử hán đại trượng phu! Khóc cái gì mà khóc! Có gì hay mà khóc!”

  Lão Trần niết mũi, nhẹ giọng nói: “Biết sao được, nuôi nấng một đứa trẻ không dễ dàng gì, nếu không có chỗ phát tiết cảm xúc thì sống sao nổi.”

   Vừa nói ra lời này, trái tim lão Dịch đột nhiên co rút lại, hắn ngẩng đầu nhìn lão Trần, thấy người kia đang dùng cặp mắt con thỏ nhìn hắn.
Lời tác giả:

chương sau khá khó chịu, hơn 1.500.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play