Edit: Silent

  Bạn nhỏ Trần Lôi Lôi được cảnh sát đưa đến cửa khi mới 7 tháng tuổi, lúc đó Trần Cố còn chưa tròn 19.

  Khi chàng trai trẻ dạt dào thanh xuân đang vì bản thân, vì cha mẹ, vì đất nước nỗ lực làm việc, chiếc xe bán bữa sáng của cha mẹ Trần gặp tai nạn, hai vợ chồng cùng qua đời. Nửa năm sau, người chị gái Trần Lôi biến mất đã lâu nhờ cảnh sát giúp đỡ gửi đứa trẻ đến cửa nhà.

  Trần Cố, người không biết chuyện gì, khi ra ngoài suýt chút nữa đã giẫm lên người Trần Lôi Lôi đang ngủ trong chiếc khăn quấn, cũng may anh đã nhanh chóng khép chân lại nên máu Trần Lôi Lôi không văng tung tóe tại chỗ.

  Khi đó, Trần Cố bế đứa trẻ với vẻ mặt mờ mịt, anh chạm vào khăn quấn của đứa trẻ, tìm thấy một lá thư và một chiếc khóa nhỏ bằng ngọc quen thuộc.

  Trần Lôi đã nói ba điều trong bức thư: Thứ nhất, xin lỗi cha mẹ và em trai. Thứ hai, cô đã giết người, sợ là sống không được nữa. Thứ ba, mong em trai nuôi nấng đứa trẻ này.

  Trần Cố đọc lá thư tám lần, cuối cùng xác định rằng cả chữ viết tay và khóa ngọc đều của chị gái.

  Một giờ sau khi ôm đứa trẻ vào nhà, anh nhận được điện thoại của Cục Công An.

  Hai tháng sau, anh nhận được một cuộc gọi từ nhà tù.

  Thời còn trẻ Trần Lôi vì đàn ông mà bỏ nhà ra đi, sau này chết cũng vì đàn ông.

  Sau khi công việc kinh doanh của người đàn ông thất bại, gã tin vào Tà Phật, không biết bị cái quỷ gì xúi giục mà muốn thiêu con gái hiến tế. Trước khi hiến tế, Trần Lôi đã giết chết gã ta.

  Trần Lôi đã sớm bị bắt, ngay từ đầu cảnh sát đã muốn thông báo cho Trần Cố, nhưng sau khi nghe tin cha mẹ Trần vừa qua đời, Trần Lôi và cảnh sát đều do dự.

  Trần Lôi Lôi lẽ ra phải được gửi đến cô nhi viện, nhưng Trần Lôi không chịu được, cuối cùng cầu xin cảnh sát giúp cô đưa đứa trẻ đến cửa nhà cha mẹ.

  Hành vi của bọn họ lúc đó là vì đứa trẻ, chưa từng nghĩ tới Trần Cố cũng chỉ mới mười tám tuổi.

  Nhà tù gọi điện đến là muốn Trần Cố đưa con đến gặp Trần Lôi lần cuối, nhưng Trần Cố không đi.

  Sau khi Trần Lôi bị hành quyết, Trần Cố đến nhà tù thu dọn đồ đạc.

  Di vật của Trần Lôi rất ít, hai cuốn sách, một quyển notebook và một cây bút bi đã hết mực, những thứ còn lại cũng không còn nữa.

  Trang tiêu đề của notebook viết tôi sẽ để lại sổ phòng cho Trần Cố và con gái, những trang khác đầy “Tôi xin lỗi”.

  Không viết tên, không biết cô đang xin lỗi ai.

  .

  Trần Cố không muốn nuôi đứa bé, mới đầu đứa bé khóc anh cũng khóc, chờ đến khi hai người một lớn một nhỏ khàn giọng, anh mới lau nước mắt bắt đầu dỗ dành.

  Vì chuyện của đứa bé, anh tạm xin nghỉ học. Khi đứa trẻ được hai tuổi, anh bán cả hai dãy phòng của bố mẹ và chị gái, mang theo ba thẻ ngân hàng đầy tiền đến thành phố khác. Sau đó, bén rễ ở đó nuôi lớn Trần Lôi Lôi.

  Trần Cố buộc phải đón nhận quá nhiều chuyện không may khi tình yêu mới chớm nở, sau này đừng nói đến chuyện yêu đương, không mệt mỏi đã quá tốt rồi.

  Thành cũng vì đứa trẻ, bại cũng vì đứa trẻ, mỗi khi Trần Cố nhớ mình còn nuôi một đứa bé, đành phải cắn răng tiếp tục sống. Nhưng điều quan trọng nhất là không thiếu tiền, không cần phải đánh đổi máu thịt để đổi lấy một ít bánh mì, nếu không thì chắc chắn anh đã ôm con cùng nhảy xuống sông Hoàng Hà, khi nhảy phải mặc áo bào váy đỏ nguyền rủa chị gái mình vĩnh viễn không thể siêu sinh.

  Không thể coi thường áp lực nuôi con, vừa ngưỡng mộ mẹ vừa cảm thấy mình không còn níu kéo được nữa, may mà anh đã tìm được cách giải tỏa áp lực đó là —— Khóc.

  Cứ mạnh mẽ khóc đi, đằng nào cũng không ai nhìn thấy, tự nhiên cũng không ai cười nhạo hay an ủi.

  Chắc do hồi còn trẻ khóc quá nhiều khiến tuyến lệ phát triển quá mức, bây giờ không hài lòng một chút sẽ khóc, xui xẻo sẽ khóc, may mà sau khi khóc xong anh sẽ ổn, tâm trạng cũng trở lại bình thường.

  Đến đây chắc mọi người cũng biết nguồn gốc cái tên của Trần Lôi Lôi, dù Trần Cố hận chị gái mình nhưng không đến mức hận cả đời, dù gì cũng là mẹ con ruột, không nỡ tước đoạt quyền của Trần Lôi Lôi.

  Chỉ là đã đến nghĩa trang nhiều lần rồi, lại chưa thấy Trần Lôi Lôi hỏi về cái tên trên bia mộ bao giờ. Thái độ của cô luôn khiến câu chuyện cũ sẵn sàng kể ra nguyên văn rất bất đắc dĩ.

  Trần Lôi Lôi bây giờ đang lớn dần lên, anh cũng dần già đi, đứa con gái mà anh không ưa trước kia đang cách ngày càng xa, khi Trần Cố ở một mình, anh sẽ cân nhắc xem có nên tìm một người đi cùng mình đến hết cuộc đời hay không, nhưng tính hướng này khiến anh rơi vào khốn cảnh.

  Suy nghĩ của cậu thiếu niên mười tám tuổi chưa đủ rõ ràng, nhưng trong ấn tượng của Trần Cố, anh nhớ rằng khi các bạn cùng lớp của mình rung động trước những cô gái khác, anh đã thích bạn cùng bàn của mình.

  Cảm thấy khuôn mặt hắn đẹp, đầu ngón tay cũng đẹp, tóc cũng đẹp, ngay cả cục tẩy cũng vuông vức ngăn nắp cũng rất đẹp.

  Nếu vào thời điểm đó trong nhà không xảy ra quá nhiều chuyện, không chừng Trần Cố đã đi tỏ tình rồi.

  Bây giờ anh không thể nhớ được ngoại hình và tên của người bạn cùng bàn kia, chỉ còn lại những cảm xúc vụn vặt và phức tạp chôn chặt trong lòng.

  Đôi khi anh nghĩ mình nên thích phụ nữ, nhưng khi tiếp xúc với phụ nữ lại cảm thấy không thoải mái lắm.

  Nhưng đàn ông xung quanh mình càng không thích nổi, đôi khi còn ghét giọng điệu và từ ngữ của bọn họ khi nói chuyện phiếm nữa.

  Thật rối rắm quá, cuối cùng một ngày nọ, lão Trần gặp được người khiến hai mắt tỏa sáng.

  Lúc đó còn không biết mình có hảo cảm với người kia, chỉ cảm thấy ở bên cạnh người này rất thoải mái.

  Không nghĩ tới, người đó cũng có cùng ý tưởng với mình.

 
Lời tác giả:

Thật ra tôi muốn một ngày cập nhật nhiều hơn, nhưng cầm trong tay hai bài, lòng có dư mà lực không đủ, tôi thuộc chòm sao Xử Nữ, có thói quen… Cho nên…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play