Yến Cảnh Hành chưa từng dựa vào một người nào mà yên tâm thoải mái như lúc này.
Từ trước tới giờ y đều rất tùy ý, lúc trước dựa vào người Phàn U Dật cũng chỉ theo bản năng mà cảm thấy hắn sẽ không để ý. Giờ nghĩ lại, đúng là quá to gan mà.
Yến Cảnh Hành cười nói: "Lúc trước khi ta dựa lên người ngươi, sao ngươi không tránh?"
Phàn U Dật nghe giọng nói nhẹ nhàng của người yêu mới nhậm chức không hiểu sao cảm nhận được sát khí —— cảm giác của hắn với sát khí luôn rất chính xác.
Ma Tôn đại nhân thành thật trả lời: "Ngươi là phi của ta."
Yến Cảnh Hành vén mái tóc cản tầm mắt ra, cười như không cười mà nhìn Phàn U Dật, "Ồ, vậy đổi thành người khác làm phi tử của ngươi thì cũng vậy sao?"
Phàn U Dật cảnh giác đáp: "Đổi thành người khác thì căn bản không thể tới gần ta một bước, càng không có cơ hội làm phi của ta."
Yến Cảnh Hành vỗ vỗ vai Phàn U Dật: "Bạn trai, đừng căng thẳng, ta thấy hôm ấy ngươi không cho Tần Úc gần ngươi sao? Hóa ra tới gần ngươi còn cần tu vi cao nữa."
Ma Tôn đại nhân mờ mịt không hiểu ra sao nhưng dục vọng cầu sinh mãnh liệt khiến hắn phải nói: "Không liên quan đến tu vi, nếu không phải ngươi thì những người khác dù có đẹp dù có mạnh như thế nào thì ta cũng không rung động."
Yến Cảnh Hành thích thú mà hìn hắn: "Không phải chứ, sao ngươi lại nói ngọt như là thông suốt chỉ trong một đêm vậy?"
Ma Tôn đại nhân trầm mặc một lúc, nghiêm túc nói: "Ta cũng không biết."
Chính là dục vọng cầu sinh có sẵn trong thân thể khiến ta mở miệng nói.
Yến Cảnh Hành nghiêm túc mà lừa dối Phàn U Dật: "Là như thế này, Tiểu Phàn, dù ta có thể chữa khỏi cho ngươi nhưng ngươi cần đi cùng ta đi tìm một thứ."
Phàn U Dật nhìn y, lông mi cong dài của hắn chớp chớp: "Muốn cái gì?"
Hắn hi vọng bản thân có thể sống sót.
Trước kia là vì báo thù, bây giờ là vì chút khát vọng tư tâm.
Phàn U Dật khát vọng sau khi thù đã được báo, hắn có thể trở về cuộc sống vô ưu vô lo.
Hắn cũng khát vọng có thể ở cạnh người này, bởi vì ở cạnh người này làm hắn cảm thấy thoải mái và vui vẻ.
Hơn nữa, hắn khao khát có thể tự mình bảo vệ tốt người yêu của hắn.
Yến Cảnh Hành cười nói: " Thiên tinh thảo."
Sắc mặt Phàn U Dật tái nhợt, nhưng cực kỳ nghiêm túc, Yến Cảnh Hành chưa bao giờ thấy mặt hắn trắng đến mức bệnh trạng như này.
Yến Cảnh Hành nhìn Phàn U Dật lộ vẻ khó xử, không nhịn được mà cười: "Nhìn ngươi kìa, đừng lo lắng, ta và Cố Thanh Giác có quan hệ không tệ."
Sau đó y thấy sắc mặt Ma Tôn đại nhân trở nên cực kỳ hung ác. Gương mặt vốn có chút hồng của Phàn U Dật trở nên tái nhợt, hắn căn môi, ánh mắt đẹp đẽ kia chứa đựng sự khó hiểu cùng thất vọng.
Yến Cảnh Hành vội vàng giải thích, "Ta biết chuyện xảy ra năm đó, Cố Thanh Giác không tham dự."
Phàn U Dật phồng má, trông giống như một con sóc ăn vụng.
Yến Cảnh Hành tiếp tục giải thích: "Có lẽ trước kia ngươi chưa từng gặp ta, nhưng Cố Thanh Giác đã từng gặp ta —— ta cũng từng là người của Thái Nhất Tông. Ta là biểu ca họ hàng xa của Cố Thanh Giác. Nói như thế này, hắn cũng có nỗi lo giống ngươi, hắn cũng hi vọng Tu chân giới có được thái bình thực sự."
Trước khi phi thăng thì thân thể này của Yến Cảnh Hành là người của Thái Nhất Tông, theo lý thuyết thì Cố Thanh Giác phải gọi y là sư tổ —— giờ Cố Thanh Giác là chưởng môn Thái Nhất Tông, cũng là người duy nhất có thể liên lạc được với sư tổ đã phi thăng.
Phàn U Dật lại là sư đệ của Cố Thanh Giác.
Ngày mà Phàn U Dật đọa ma bị bắt rời khỏi Thái Nhất Tông, Cố Thanh Giác ở bên ngoài tìm kiếm Tần Mặc.
—— Người trong tông môn nhân cơ hội Cố Thanh Giác không ở mới ra tay.
Yến Cảnh Hành cười tủm tỉm nhìn Phàn U Dật: "Ngươi tin ta không?"
Phàn U Dật trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng ngoan ngoãn mở miệng: "Lý trí khuyên ta đừng tin một người mới quen không lâu, nhưng —— giờ ta rất không lý trí. Ta tin ngươi, ngay cả bản thân ta cũng cảm thấy nó vớ vẩn nhưng ta tin ngươi."
Yến Cảnh Hành thở dài: " Cục cưng học được cách nói chuyện rồi."
Phàn U Dật chớp chớp mắt, "Không phải, ta nghĩ như nào thì nói như thế thôi."
Yến Cảnh Hành nhắm mắt lại: "Ngươi thật đúng là..."
Yến Cảnh Hành hôn sườn mặt của hắn, "Biểu hiện rất tốt, thưởng ngươi một nụ hôn."
Đôi lông mi dài của Phàn U Dật hơi rung, cặp mắt đen láy nhìn Yến Cảnh Hành: "Chỉ cần ta ngoan thì ngươi sẽ thưởng cho ta sao?"
Yến Cảnh Hành nhìn gương mặt ửng hồng của Phàn U Dật, hơi sửng sốt, sau đó cười đầy dịu dàng: "Xem biểu hiện của ngươi."
Phàn U Dật chỉ chỉ môi: "Vậy... ở đây có được không?"
Yến Cảnh Hành cười: "Được thì cũng được...Tiểu Phàn, giỏi rồi ha?"
"Ừm ——"
Yến Cảnh Hành kéo Phàn U Dật vào đại điện hoa mỹ.
Y không coi ai ra gì, cũng không ai có thể cản y lại. Yến Cảnh Hành nắm tay Phàn U Dật, ngồi lên chủ vị của Cố Thanh Giác.
Khi Cố Thanh Giác vừa mới vào điện, liền nhận được truyền âm của sư tổ: "Từ giờ trở đi, ta là biểu ca của ngươi, hiểu chưa?"
Cố Thanh Giác:.....?
Biểu tình ngàn năm không đổi của Cố Thanh Giác không giữ được —— kinh ngạc lại kỳ quái.
Cố Thanh Giác đi lên đại điện, liếc qua Yến Cảnh Hành, sau đó liền thấy Phàn U Dật, biểu tình có chút cổ quái, cuối cùng thì cũng không nói gì.
Yến Cảnh Hành truyền âm: Tiểu Cố, gọi biểu ca đi.
Cố Thanh Giác im lặng một chút, cố chịu đựng cảm giác quái đản, gọi: "Biểu ca."
Yến Cảnh Hành cười: "Này, đại biểu đệ ~ ca ca muốn dùng thiên tinh thảo của ngươi."
Cố Thanh Giác truyền âm: Sao ngài không tự mình đi lấy? Thái Nhất Tông, không, cả thế giới này không có bất kỳ nơi nào ngài không đi được.
Giọng nói của Yến Cảnh Hành nhẹ nhàng: Có thể là vì cái gì, sợ hắn nghĩ nhiều đó.
Đồng thời y vỗ vỗ vai Phàn U Dật.
Phàn U Dật nhìn Yến Cảnh Hành, trong đôi mắt đen láy kia mang theo nghi vấn.
Yến Cảnh Hành truyền âm cho Phàn U Dật: Xem nè, Cố Thanh Giác liền ở kia, ngươi đi lấy chìa khóa vườn thiên tinh thảo.
Phàn U Dật nhíu mày: Ta không thích nói chuyện với người ta không quen.
Yến Cảnh Hành duỗi tay, xoa xoa đầu Phàn U Dật: Ngươi cũng phải học được cách nói chuyện với người khác chứ.
Phàn U Dật chỉ chỉ môi.
Yến Cảnh Hành nhướn mày, cuối cùng vẫn gật đầu.
Mắt Phàn U Dật sáng ngời.
Hắn không hề do dự đi về phía Cố Thanh Giác.
Mặt Ma Tôn đại nhân không có biểu cảm,
Mặt Tiên Tôn đại nhân cũng không có biểu cảm.
Ma Tôn đại nhân vươn tay: "Xin đưa ta chìa khóa vườn thiên tinh thảo."
Tiên Tôn đại nhân vươn tay, đưa chìa khóa cho Ma Tôn đại nhân: "Đây."
Ma Tôn đại nhân quay đầu lại nhìn Yến Cảnh Hành, Yến Cảnh Hành lắc đầu.
Ma Tôn đại nhân xoay lại: "Cảm ơn."
Tiên Tôn đại nhân: "....Không có gì."
Ma Tôn quay đầu lại nhìn Yến Cảnh Hành một lần nữa, Yến Cảnh Hành gật đầu. Phàn U Dật bay đến, ngồi cạnh Yến Cảnh Hành, chỉ chỉ miệng mình.
Yến Cảnh Hành cong môi: "Về nhà cho khen thưởng."
Tiên Tôn nghe rõ ràng, biểu tình trên mặt không giữ nổi mà nứt —— hắn có cảm giác biết được một số chuyện, đủ để hủy thế giới quan của mình.
Cố Thanh Giác điều chỉnh lại cảm xúc, hắn nhất định phải nhắc nhở sư đệ, không thể bị sư tổ lừa tài lừa sắc!
Phàn U Dật thấy Cố Thanh Giác hơi nhíu mày ——Quả nhiên là vậy sao?
Ma Tôn đại nhân lâm vào trầm tư —— Biểu đệ của người yêu ta hình như rất không vừa lòng ta. Hình như người yêu của ta cũng rất coi trọng biểu đệ của y, ta nên làm gì để thay đổi cái nhìn của biểu đệ y đối với mình giờ?
Yến Cảnh Hành phát hiện Phàn U Dật nhìn Cố Thanh Giác tự hỏi với vẻ mặt buồn rầu.
Yến đại lão: Không được, quả nhiên, kẻ thù trong số mệnh không dễ hòa giải như vậy sao? Phải nghĩ biện pháp để quan hệ giữa người yêu của ta và Cố Thanh Giác hòa hoãn một chút, bọn họ hợp tác thì Tiểu Phàn có thể dễ làm hơn nhiều.
Hết chương 9.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT