Phàn U Dật đã tránh mặt Yến Cảnh Hành hai ngày nay, Yến Cảnh Hành cảm thấy thật buồn cười. Y ở trong phòng của Phàn U Dật, Phàn U Dật lại lấy cớ là xử lý sự vụ để không phải về phòng.
Y cười ra tiếng, cười rồi lại có chút mệt mỏi, không cười nữa.
Chuyện này thì có gì buồn cười chứ.
Y cũng không cảm thấy việc che giấu sự thất vọng của bản thân là chuyện tốt gì, chẳng qua y không hiểu, vì sao chỉ ở chung với nhau không được mấy ngày mà cảm xúc của y lại theo Phàn U Dật mà lên xuống.
Y thích Phàn U Dật, chuyện này rất rõ ràng.
Nhưng cái tình cảm này tới quá bất ngờ, loại cảm giác này lại làm y có cảm giác quen thuộc.
Y chưa từng thích bất kỳ ai ngoài Phàn U Dật, y rất chắc chắn với điều này nhưng cảm giác tim đập nhanh kia quá quen thuộc.
Yến Cảnh Hành không muốn tự hỏi một vấn đề quá phức tạp, y nhắm mắt lại, vận chuyển linh lực, muốn chữa trị kinh mạch càng sớm càng tốt.
Aiz, cho dù thằng nhóc Phàn U Dật kia không cảm kích thì y cũng muốn xóa bỏ ma cổ trong người hắn. Mặc kệ kẻ khống chế ma cổ là ai, sau khi y xóa bỏ được ma cổ thì kẻ kia sẽ phải chịu phản phệ mà chết.
Yến Cảnh Hành cong môi—— được, nếu Phàn U Dật cho y cơ hội chữa trị kinh mạch thì y phải tận dụng nó thật tốt mới được.
Kinh mạch của y sẽ được chữa trị xong sớm thôi.
Từng ngày cứ thế trôi qua.
Yến Cảnh Hành nằm ở trên giường, cuộc sống vốn nhàn nhã thoải mái giờ cũng trở nên cực kỳ nhàm chán. Giờ y có chút hối hận vì trực tiếp nói với Phàn U Dật lời nói gần như là thổ lộ đó.
Y cũng cảm thấy kỳ quái, rõ ràng y cảm nhận được Phàn U Dật rất chiều mình, như vậy còn chưa đủ để nói rõ mọi thứ sao?
Y thực sự không hiểu Phàn U Dật.
Không phải y muốn ép Phàn U Dật, chỉ là y cảm thấy nên tìm cơ hội hỏi cho ra nhẽ, y có điểm nào không tốt?
Khi Phàn U Dật có thể thả lỏng mà đi vào ma cung, Yến Cảnh Hành đang nằm nghiêng người trên giường, đôi mắt xinh đẹp kia nhìn thẳng hắn.
Giọng nói lười biếng của Yến Cảnh Hành truyền vào tai Phàn U Dật: "Ô, còn biết về cơ à."
Không biết sao Phàn U Dật lại cảm thấy chột dạ, nhìn sang chỗ khác, giải thích: "Không phải là ta mặc kệ ngươi, có một số việc muốn xử lý."
Yến Cảnh Hành nhìn hắn, không nói gì.
Trên thự tế thì Yến Cảnh Hành không biết phải nói gì, từ trước đến giờ y luôn nhanh mồm dẻo miệng nhưng giờ y lại cảm thấy bất lực.
Phàn U Dật thấy Yến Cảnh Hành không nói gì, lấy ra một thứ giống bồn sứ từ trong không gian: "Ờm, đây là, ta tiện tay mang về cho ngươi, ngươi trồng trong đây cây gì thì đều có thể sống."
Không phải tiện tay.
Hắn biết Yến Cảnh Hành tức giận, nhưng hắn lại không thể tiếp nhận tâm ý của Yến Cảnh Hành. Hắn lại càng không muốn Yến Cảnh Hành tức giận nhưng mà hắn lại không biết dỗ dành, những lúc như này, Phàn U Dật đều cảm thấy rất đau đầu.hắn mở miệng nhưng không nói ra lời, chỉ có thể dùng hành động để xin lỗi.
Chính bản thân hắn cũng biết rõ như vậy có vẻ rất không có thành ý.
Yến Cảnh Hành cụp mắt, nhìn về phía chậu vạn vật sinh. Ngay cả khéo môi hay cong lên hàng ngày cũng không cong.
Yến Cảnh Hành nhìn về phía Phàn U Dật: "Ma Tôn đại nhân, nhìn vào mắt ta."
Phàn U Dật nhìn về phía Yến Cảnh Hành, cặp mắt kia đen láy nhưng dường như ánh sao hắn nhìn thấy ngày hôm đó đã lụi tàn không ít.
Yến Cảnh Hành tiếp tục nói: "Ngươi không muốn đi hái trái cây cho ta nữa, đúng không?"
Phàn U Dật sững sờ.
Hắn còn chưa kịp trả lời, Yến Cảnh Hành liền tiếp tục hỏi: "Ngươi không muốn tiếp tục lo cho ta, đúng không?"
Ma Tôn đại nhân lúc này mới hiểu ý của y, ngập ngừng, muốn nói gì đó nhưng lại không nói nên lời.
Cuối cùng, hắn lắc đầu.
Trên gương mặt điệt lệ của Yến Cảnh Hành treo nụi cười vô cảm: "Ngươi nhìn ta một cái, ta kém ở chỗ nào."
Trong lòng Phàn U Dật vội muốn chết nhưng lại không biết nên nói cái gì.
Hắn có thể nói cái gì bây giờ?
Hắn nên cự tuyệt như thế nào?
Hắn căn bản là không muốn cự tuyệt!
Giọng nói Phàn U Dật trầm thấp, giống như một đứa nhỏ làm sai: "Ngươi rất tốt."
Yến Cảnh Hành vươn tay, nâng cằm Phàn U Dật, kề sát mặt: "Ca ca tốt, không thích ta thì đừng nuông chiều ta, ai cũng sẽ hiểu lầm."
Khi con ngươi đen sâu thẳm của Phàn U Dật đối diện với đôi mắt hơi ướt của Yến Cảnh Hành, tất cả phòng tuyến đều sụp đổ.
Phàn U Dật cảm thấy có hàng vạn lời muốn nói ở trong lòng nhưng cuối cùng hắn chỉ nói: "Xin lỗi... Đừng khóc."
Yến Cảnh Hành chán ghét loại tiết mục như này: "Ta không tin ngươi không thích ta... Vậy nói đi, ngươi có điều gì khó xử?"
Bởi vì quá căng thẳng, Phàn U Dật liếm đôi môi hơi khô: "Ngươi muốn nghe sự thật?"
Yến Cảnh Hành 'ừ' một tiếng: "Ta cảm thấy ta có quyền được biết."
Phàn U Dật kề sát vào lỗ tai của Yến Cảnh Hành, nhẹ giọng nói: "Ta sắp chết rồi."
Yến Cảnh Hành đẩy hắn ra, Phàn U Dật tiếp tục kề sát vào lỗ tai y: "Cho nên, ta thích ngươi thì có tác dụng gì?"
Yến Cảnh Hành thở dài, duỗi tay ôm eo Phàn U Dật: "Chết thì cũng là ma của ông đây! Huống chi ta có biện pháp trị hết cho ngươi, chó ngu!"
Phàn U Dật bất ngờ nhìn Yến Cảnh Hành: "Ngươi..."
Yến Cảnh Hành đặt ngón tay trỏ lên môi Phàn U Dật: "Suỵt—— ta không muốn nghe mấy cái đó, nghe ta nói."
Phàn U Dật ngậm miệng.
Yến Cảnh Hành nhỏ giọng nói: "Không phải ngươi muốn ta dạy ngươi nói chuyện sao?"
Phàn U Dật gật đầu.
Yến Cảnh Hành cười: "Học theo ta —— ta, thích, ngươi."
Yến Cảnh Hành bỏ ngón tay đang đặt trên môi Phàn U Dật ra, Phàn U Dật mở miệng, cuối cùng lại cúi đầu.
Yến Cảnh Hành nhìn hắn, nở một nụ cười không vui cho lắm: "Nhìn ta."
Phàn U Dật nghe lời mà nhìn Yến Cảnh Hành.
Yến Cảnh Hành kề sát mặt với Phàn U Dật, thậm chí Phàn U Dật còn có thể cảm nhận được độ rung lông mi của y.
Yến Cảnh Hành đưa tay che mắt Phàn U Dật, "Giờ ngươi có thể thấy gì?"
Phàn U Dật nhắm mắt lại, im lặng một lúc, đáp: "Ngươi."
Giọng nói của Yến Cảnh Hành như gần như xa truyền vào tai Phàn U Dật: "Ngươi nên nhìn thấy một màu đen của bóng tối chứ?"
Giọng nói trầm ổn của Phàn U Dật mang theo sự tin tưởng: "Nhưng ta nhìn thấy ngươi."
"Ta là ai?"
"Yến Cảnh Hành."
Yến Cảnh Hành buông tay, để Phàn U Dật nhìn thấy ánh sáng: "Làm sao ngươi có thể nhìn thấy ta?"
Lông mi Phàn U Dật hơi run, có chút căng thẳng mà nói lắp: "Ta, ta."
Hắn chỉ vào ngực.
Yến Cảnh Hành cười khẽ, y úp mặt mình vào ngực Ma Tôn, "Thôi, ta nghĩ ngươi cũng chỉ có thể làm đến mức này. Phàn U Dật, ta thấy đủ rồi. Ta hỏi ngươi, chúng ta ở bên nhau, được không?"
Yến Cảnh Hành cho rằng mình sẽ nghe đến một câu "Được" hoặc "Ừm".
Nhưng bên tai y vang lên tiếng nói của Phàn U Dật: "Không được thấy đủ."
Phàn U Dật cụp mắt, dường như đã hạ quyết tâm, thấp giọn nói: "Ta thíc, thích ngươi."
"Ta thích Yến Cảnh Hành."
Yến Cảnh Hành sững sờ, sau đó cười rộ: "Vậy sao."
"Yến Cảnh Hành cũng thích ngươi."
Hết chương 8.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT