Editor: Tiêu

Beta: Kem

Cố Thanh Giác trộm truyền âm cho Yến Cảnh Hành: Sư tổ, ngài xem... Ta có thể tâm sự riêng với sư đệ không?

Mắt Yến Cảnh Hành sáng ngời, cơ hội xoa dịu mối quan hệ!

Yến Cảnh Hành: Được, nhưng chỉ được nói một lát, ta chờ hắn ở ngoài cửa điện.

Cố Thanh Giác:...Vâng.

Cố Thanh Giác thầm giật mình —— dục vọng chiếm hữu của sư tổ với sư đệ đã cao như vậy rồi sao? Không được, phải mau nhắc nhở sư đệ.

Yến Cảnh Hành kề sát vào tai Phàn U Dật nói: "Đại biểu đệ của ta có chuyện muốn tâm sự cùng ngươi, đi không?"

Phàn U Dật nghĩ nghĩ: "Đi."

A, biểu đệ muốn phản đối bọn ta ở bên nhau sao? Ta nhất định phải biểu hiện thật tốt.

Yến Cảnh Hành cười, vỗ vỗ đầu Phàn U Dật: "Ta đi ra ngoài trước, chờ ngươi ngoài cửa."

Cố Thanh Giác nhìn tiểu sư đệ đáng thương, thở dài thườn thượt.

Phàn U Dật thầm nghĩ không tốt —— thở dài thế này, sợ là muốn tiên lễ hậu binh*.

*tiên lễ hậu binh: nói về việc ngoại giao trước khi phát động chiến tranh, ở đây chỉ việc nói chuyện trước, nói không nghe thì đánh.

Giọng nói lạnh lùng của Cố Thanh Giác vang lên trong đại điện trống trải: "Tiểu sư đệ, ngươi còn nhận ra sư huynh không?"

Phàn U Dật nhìn về phía Cố Thanh Giác: "Đương nhiên nhận ra."

Được lắm, trực tiếp lôi kéo làm quen.

Cố Thanh Giác thầm nghĩ, Phàn U Dật cũng khá tin tưởng mình, hắn chọn vài câu không làm tổn thương cảm tình. "Ta biết chuyện năm đó của ngươi có vấn đề, ta có chứng cứ. Trên thực tế, trong 7 năm này ta cũng có ra tay, đám người tâm thuật bất chính đã bị ta quét sạch, nhưng vẫn còn những thế lực ăn sâu bén rễ, ta cần hợp tác với ngươi."

Phàn U Dật nhíu mày: "Ta biết sư huynh tiên phong đạo cốt nhưng ta không dễ tin tưởng người khác, không muốn lại rơi vào kết cục giống năm đó."

Gương mặt của Cố Thanh Giác vẫn lạnh lùng như trước: " Vậy, ngươi tin... biểu ca của ta sao?"

Mặt Phàn U Dật trắng bệnh tái nhợt nhưng vành tai lại hồng: "Tin."

Cố Thanh Giác thở dài: "Vậy thôi."

Ngay cả vị sư huynh năm đó đối xử với hắn không tồi hắn cũng đề phòng, lại tin sư tổ —— xem ra là khăng khăng một mực với sư tổ.

Vẫn là nên thuyết phục sư tổ.

Phàn U Dật nhìn Cố Thanh Giác đang bất đắc dĩ cười nhẹ, trong lòng an tâm hơn vài phần.

Hắn nghĩ: Tuy không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng có vẻ như đại biểu đệ đã chấp nhận ta, đi nói tin tức tốt này cho Cảnh Hành.

Phàn U Dật đi ra đại điện, đến cạnh Yến Cảnh Hành.

Yến Cảnh Hành đang dựa vào cây cổ thụ trước đại điện, cười vẫy tay với hắn: "Thế nào, tôn thượng, hắn không tệ chứ?"

Đôi mắt đen láy của Ma Tôn đại nhân ánh lên ý cười thành công: "Cũng được."

Yến Cảnh Hành yên lòng —— lấy được một câu này của hắn cũng không dễ.

Sau đấy y nghe được nam chính truyền âm: Sư đệ thật lòng với sư tổ, mong sư tổ quý trọng.

Yến Cảnh Hành "Ừm" một tiếng, Phàn U Dật nhìn qua, y thuận tay xoa đầu Phàn U Dật: "Ngoan, hái linh thảo xong thì về nhận thưởng, hôm nay ta vui, khen thưởng gấp bội."

Khóe môi Phàn U Dật cong lên, ngay cả cọng tóc ngốc trên đỉnh đầu trông cũng vui vẻ hơn nhiều.

Yến Cảnh Hành dựa vào người Phàn U Dật, truyền âm cho Cố Thanh Giác: Đại biểu đệ yên tâm, ta cũng thật lòng với hắn.

Phàn U Dật cầm thiên tinh thảo ngự kiếm, giọng nói hơi buồn bực: "Sao cứ phải cầm đám cỏ này chứ?"

Giọng nói lười nhác của Yến Cảnh Hành truyền tới: "Tiểu Phàn, ngươi có biết tại sao thiên tinh thảo lại gọi là thiên tinh không?"

"Không biết."

"Khi trồng phải phơi nó 3 ngày, dược hiệu được phát huy tốt nhất là khi dùng dưới trời đêm có sao."

Phàn U Dật nhận mệnh mà cầm đám thiên tinh thảo phát sáng nhức mắt này.

Yến Cảnh Hành thích thú nhìn hắn.

Y lừa Phàn U Dật.

Cũng không tính là lừa, dùng thiên tinh thảo theo cách Yến Cảnh Hành nói thì dược hiệu sẽ là tốt nhất, tuy bỏ vào túi trữ vật sẽ khiến dược hiệu giảm bớt nhưng như vậy cũng đủ dùng

Chẳng qua Yến Cảnh Hành thấy Phàn U Dật ôm đồ sáng lấp lánh làm gương mặt tái nhợt của hắn cũng sáng lên, có thêm sức sống, trông rất đáng yêu.

Yến Cảnh Hành dụ Phàn U Dật ăn thuốc mê, theo như kế hoạch ban đầu, y lại sử dụng năng lực vượt qua sự cho phép của ý chí thế giới.

Chẳng qua lần này y quyết tâm, cố chịu nỗi đau thấu tim gan hoàn thành toàn bộ quá trình khơi thông.

Yến Cảnh Hành gạt mái tóc ướt đẫm mồ hôi trên trán sang một bên, muốn dùng linh lực hong khô, đọc khẩu khuyết, chỉ gọi ra được một hơi gió tới.

Yến Cảnh Hành thở dài, "Giờ thì đúng là chỉ dùng được một ít linh lực."

Yến Cảnh Hành "ừm" một tiếng, "Nhưng vẫn có thể dùng nhạc cụ của nhạc tu."

Y nhớ mình từng muonj linh lực của Phàn U Dật, vì thế thử chọc chọc người Phàn U Dật, một sợi linh lực nhẹ nhàng quấn quanh ngón tay y, y cười: "May là tên nhóc này không đề phòng mình."

Yến Cảnh Hành triệu hồi đàn Động Địa, y vỗ vỗ đàn Động Địa: "Được rồi, ngoan, không khóc, đừng buồn."

Yến Cảnh Hành đàn một khúc "Chữa lành", những vết thương ngoài da trên người y lành lại với tốc độ mà mắt người có thể thấy được.

Sau đấy y lại đàn khúc "Thanh khiết" làm sạch.

Cuối cùng, y đút cho Phàn U Dật một viên thanh đan, Phàn U Dật dần tỉnh lại.

Yến Cảnh Hành sờ trán Phàn U Dật, cười nói: "Tôn thượng, tốt hơn nhiều rồi chứ?"

Phàn U Dật hơi sững sờ, giờ hắn không cảm nhận được cảm giác bị côn trùng căn nuốt trước ngực, hơi không quen, hắn sờ ngực, đôi mắt đen láy chớp chớp: " Hình như vậy."

Yến Cảnh Hành thấy cảm xúc của Phàn U Dật hơi bất thường, quan tâm hỏi: "Làm sao vậy?"

Phàn U Dật cảm thấy bản thân như vậy không bình thường, nhưng hắn vẫn nói: "Trước kia ta luôn dựa vào nỗi đau không dứt này để nhắc nhở bản thân về mối thù của mình, nỗi đau nhắc nhở ta ý nghĩa tồn tại của mình."

Yến Cảnh Hành giật mình, bất lực cười: "Nhóc con, có nhiều ý nghĩa để tồn tại như vậy, sao cứ phải đau thì ngươi mới có thể tồn tại?"

Phàn U Dật cúi thấp đầu như sắp chôn vào ngực: "Có thể là do ta không quá bình thường nên mới trúng ma cổ."

Yến Cảnh Hành duỗi tay nâng cằm Phàn U Dật, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn, cắn nhẹ một cái.

Phàn U Dật sững sờ nhìn Yến Cảnh Hành, trong ánh mắt có sự mờ mịt: "Yến Cảnh Hành..."

Yến Cảnh Hành đặt một ngón tay lên môi hắn, "Ta biết ngươi muốn nói gì, Phàn U Dật, đây không phải khen thưởng. Ngươi cảm nhận được không? Ta cảm nhận được."

Yến Cảnh Hành đặt tay lên ngực Phàn U Dật, cảm nhận nhịp tim đang nhanh dần của hắn: "Đập nhanh như vậy, có nghĩ được cái gì mới không?"

Phàn U Dật nhìn dáng vẻ đỏ mặt nhưng lại cố giả bình tĩnh của Yến Cảnh Hành, không hiểu sao lại thấy tim đập càng nhanh.

Hắn nghe theo nội tâm mình: "Có."

Yến Cảnh Hành không nhìn thấy bản thân y lúc này nhưng Phàn U Dật thấy được.

Trong mắt Ma Tôn, yêu phi của hắn khóe mắt ửng hồng, đôi mắt xinh đpẹ mang ý cười nhìn hắn, gò má cũng đỏ ửng, đôi môi không tô mà đỏ, chỗ nào cũng đầy quyến rũ —— mái tóc đen óng buông xõa, làm hắn cảm thấy cổ hơi buồn, làm hắn cảm thấy khó chịu.

Nhưng khó chịu cái gì?

Không hiểu sao có chút căng thẳng, có cảm giác ruột gan cồn cào khó tả. Nhưng hắn chưa từng trải qua cảm giác này, không biết phải làm sao để giải tỏa cảm xúc này.

Cho đến khi giọng nói dịu dàng của Yến Cảnh Hành truyền tới.

Yến Cảnh Hành chỉ vào môi mình, cười nhẹ: "Khen thưởng mà ta thiếu ngươi thì tự ngươi tới lấy, nếu không thì đừng hòng."

Nghe y nói như vậy, sự nôn nao trong lòng Phàn U Dật như sắp tràn ra, Ma Tôn dướn người, học cách mà Yến Cảnh Hành mới làm, hôn lên môi y.

Hắn cảm thấy sự bực bội, nôn nao trong lòng biến mât dần.

Thì ra là thế, muốn hôn y. Vậy thì hôn thêm một lúc nữa đi.

Hết chương 10.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play