Chu Thiệu âm thầm bước vào bên trong, danh hiệu của một công ty nổi tiếng cũng dập tắt sau khi nhìn thấy toàn bộ cảnh tượng này. Mùi hôi bốc lên nồng nặc, những công nhân ở đây đều bịt kín người che chắn như đang ở trong môi trường cách ly.

Anh đến chỗ kho chứa đồ, lấy một bộ quần áo ni lông mặc vào cải trang thành nhân viên sau đó lẻn vào khu vực sản xuất chất diệt vi khuẩn. Anh âm thầm lấy một ít bỏ vào trong túi áo ni lông của mình.

Lúc chuẩn bị rời đi, một nhân viên lớn tiếng gọi lại.

- Này, chưa làm xong việc tính đi đâu đấy hả?

Chu Thiệu từ từ quay đầu, cúi mặt xuống để che lấp khuôn mặt mình.

- Tôi... tôi muốn đi vệ sinh.

- Đi vệ sinh phải xin phép quản lý.

- Vâng.

Chu Thiệu quay đầu rồi đi tiếp, cảm thấy kì lạ với chức vụ ở đây. Nhân viên thì có quyền sai bảo người này người kia hay sao?

Vì không biết cách sử dụng đồng phục của nhân viên nên khi hít phải một ít khí của công ty anh đã lập tức ngất xỉu.

Khi mở mắt, nhìn lên trên là một khoảng không trắng xóa, ánh mặt trời chói lóa khiến anh phải dùng tay che đi.

Ngồi bật dậy, phát hiện bản thân đang nằm trên vỉa hè ở trên đường cao tốc.

Mang cái thân lê lết về đến nhà, lại phát hiện cửa nhà không khóa. Ngày hôm nay anh đã gặp vô vàn chuyện chẳng lành.

Vừa mở cửa, pháo hoa từ trên trần nhà rơi xuống, đập vào mắt là khuôn mặt bầu bĩnh nhưng lại kèm theo chút quyến rũ của Thuần Nghi.

- Chúng mừng anh đã về, công việc hôm nay thế nào? Ổn chứ...

- Hazzzz.... Cũng tạm.

- Là... không vui sao?

- Công việc khiến anh không vui nhưng em làm anh vui, được chưa?

Chu Thiệu cởi giày bước vào trong nhà, tiện tay nhéo má cô một cái, hành động vô cùng cưng nựng.

- Em có tin vui muốn báo cho anh biết.

- Tin gì vậy?

- Em có thai rồi.

- Ừm.

Nhất thời anh tưởng đùa, chỉ ừ lại cho qua chuyện, nói chuyện với cô vì sợ cô buồn và tủi thân, bình thường những lúc đi làm về anh đi tắm rửa và đi ngủ. Khi đã muộn, chẳng còn tâm trí nào để ăn uống.

Chu Thiệu gác chân lên bàn, ngửa đầu ra sau, Thuần Nghi nhân cơ hội đứng phía nâng đầu anh lên. Rồi nhẹ nhàng hôn lên môi, vuốt ve khuôn mặt anh, nhận thấy biểu cảm không đúng này anh lại ngẩn người ra.

- Baba, anh muốn đặt tên con là gì nào?

- Thật hay đùa đấy.

- Nhìn là biết ngay thôi.

Thuần Nghi đưa que thử thai trước mặt Chu Thiệu, vẻ mặt bàng hoàng và ngơ ngác này nọ khiến cô đắc ý.

- Lúc nãy em nói anh không tin à? Em tưởng anh không muốn làm ba của con mình chứ?

- Bậy bạ, làm gì có. Nhưng cái này là cái gì?

Anh lấy cây que thử thai cầm trên tay ngó ngang ngó dọc một lát rồi nhăn mày.

- Thì đây là que thử thai, anh không biết thật sao?

- Anh chưa từng làm con nhà người ta có bầu nên chưa biết, nếu đã từng có bầu thì anh sẽ biết.

- Vậy trước đây anh có muốn biết đây là que thử thai không?

Thuần Nghi là dân trong ngành, mọi chuyện yêu đương ngoại tình hay mang thai cô đều hiểu rõ mặc dù chưa có bất cứ người bạn trai cũ nào.

Cô ghé sát mặt anh, nhìn thẳng vào trong ánh mắt né tránh của Chu Thiệu. Âm thầm dò xét từng hành động nhỏ nhặt nhất.

- Anh... anh tất nhiên là không muốn biết rồi, đây là đồ dùng phụ nữ anh không biết.

- Vậy thì còn được, nếu anh dám làm con nhà người ta có thai hay âm thầm lén phéng sau lưng em thì coi chừng. Em móc mắt anh ra cho cá ăn đấy.

Miệng anh chỉ cười ngượng chứ thực chất trong tâm hồn nhỏ bé này đã sợ hãi lắm rồi. Tuy vậy nhưng vẫn cảm thấy vui, chào đón một sinh linh bé nhỏ do mình tự tạo khiến mọi chuyện không còn là rắc rối.

👍⬅⬅⬅

like cho tui đi ạ chứ flop quá rùi. 😢😢😢

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play