Phía sau vườn nhà của Vũ gia, người giúp việc mới vào làm đang nói chuyện với một người đàn ông lạ mặt, hành động lén la lén lút có chút mờ ám.

Người đàn ông trùm kín mặt đưa cho bà ấy một túi ni lông đen, cẩn thận dặn dò.

- Mỗi bữa ăn hãy bỏ thứ này vào đồ ăn và thức uống của Vũ An Nhiên, trong một tuần nữa hãy tự động rời khỏi căn nhà đó. Không được phép xuất hiện trước mặt của họ và cả tôi.

Giọng nói trầm lại mang một ý tứ đe dọa khiến bà ấy run run sợ hãi, bà ta cũng là một mụ già xảo quyệt từng làm nhiều chuyện ác, riêng lần này một khi đã bị phát hiện sẽ phải ngồi tù.

Người phụ nữ gật đầu, mang khuôn mặt lo lắng bước vào trong. Sau khi làm đồ ăn cho Vũ An Nhiên bà ấy nhìn vào bịch ni lông đen ở trong túi áo nhỏ, hít thật sâu một hơi và cắm đầu cắm cổ đổ vào ly sữa.

- Cô Giang, cô làm xong đồ ăn cho con bé Nhiên chưa?

Phía sau truyền tới một giọng nói quen thuộc, không cần ngoảnh lại cũng biết người ấy là bà Vũ. Trên trán bà Giang đã lấm tấm mồ hôi nhưng thần thái lại vô cùng bình tĩnh. Nhẹ nhàng cất bịch ni lông đen vào trong túi...

Bà ấy quay người lại, nhẹ giọng dịu dàng nói, xem như tất cả chưa có việc gì xảy ra.

- Dạ thưa bà, tôi đưa lên ngay đây.

- Nhanh lên nhé, lúc nãy thấy nó đi xem mắt về tâm trạng không tốt. Phải ăn uống để tẩm bổ, sau khi ăn xong nhớ chăm sóc vết thương xem thế nào nhé, vợ chồng tôi phải đi ăn tiệc rồi.

- Vâng.

Hôm nay ông bà Vũ có việc gặp đối tác sẵn tiện dùng bữa tối ở nhà hàng, người làm chỉ nấu riêng phần cơm cho Vũ An Nhiên, nhưng đó lại là bước đầu thuận lợi để thực hiện kế hoạch.

Đưa mắt nhìn bọn họ ra khỏi nhà, trong căn biệt thự chỉ có mình Vũ An Nhiên. Bà Giang nở một nụ cười để động lực bản thân, cầm mâm cơm cũng ly sữa đi lên tầng.

- Cô Vũ, đến giờ cơm rồi. Tôi có bưng lên cho cô đây, ông bà chủ nói phải nhìn thấy cô ăn no thì mới yên tâm được. Cô không ăn thì làm khó tôi quá.

Vũ An Nhiên nằm ì ạch trên giường, khuôn mặt úp vào gối, có người bước vào phòng cũng không chịu ngoảnh ra. Hôm nay cô đã bị thương ê ẩm người ngợm, chẳng thích làm việc gì.

- Thôi khỏi, bưng xuống đi. Tôi không muốn ăn...

- Tôi có nấu súp hải sản, món mà cô thích. Với cả cá lóc hấp, đồ ăn ngon như vậy mà không ngon thì phí lắm.

Tuy cơ thể cực kì mệt mỏi nhưng vẫn không thể kiềm chế được sức hút của đồ ăn. Bụng của cô như hồi chuông vang lên để báo hiệu rồi, dâng lên trước mặt, không thể không ăn.

- Cô cứ để ở đó đi rồi ra ngoài làm việc của mình, tôi sẽ từ từ ăn, khi nào xong tôi sẽ gọi.

- Nhưng mà...

Bà Giang nghe lời người đàn ông lạ đó, tận mắt nhìn thấy Vũ An Nhiên ăn uống những thứ mình đã bỏ vào thì mới khẳng định được. Khuôn mặt bà đột nhiên bối rối hơn hẳn.

- Cô ở đây nhìn tôi ăn, tôi cũng ngại lắm. Cứ ra ngoài trước đi.

- Vậy... vậy tôi ra ngoài trước. Có việc gì cứ gọi tôi.

- Ừm.

Bà Giang hoảng hốt đi ra ngoài nhưng cái tính dai như đỉa vẫn không bỏ, bà đứng ở ngoài nhìn lén Vũ An Nhiên ăn mâm cơm đó. Tới lúc ăn xong cô bưng ly sữa lên lại dè dặt mà cầm nắm, miệng của cô vẫn nhai đồ ăn, nhai hết rồi mới uống.

Bà Giang đứng ở ngoài như dầu sôi lửa bỏng, hai bàn tay đan vào nhau thầm an ủi bản thân. Sự lo lắng sự việc không thành càng lúc càng nhiều.

Sau khi nhai hết thức ăn trong miệng, Vũ An Nhiên uống một ngụm sữa nhưng thấy mùi vị hôm nay hơi lạ so với mấy hôm trước.

- Sữa này có phải hết hạn sử dụng rồi không? Vị lạ thế nhỉ?

Bà Giang từ bên ngoài lập tức đi thẳng vào trong. Lo sợ sự việc sẽ bị bại lộ nên cố ý nói dối...

- Cô Vũ cô ăn xong rồi sao? Mà ly sữa có vấn đề gì hay sao mà cô không uống vậy?

- Sữa này có vị hơi lạ.

- À... chắc, chắc là sữa tôi mua thuộc hãng khác nên cô uống không quen ý mà. Hãng này tốt hơn hãng kia đấy ạ.

- Vậy sao?

Vũ An Nhiên không nghĩ ngợi nhiều mà uống cạn, lúc này tâm trạng của bà Giang cũng yên tâm nhẹ nhõm hơn hẳn.

👍⬅⬅⬅

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play