Một chiếc xe hơi đậu trong một góc nhỏ, ghế sau có hai người mặc bộ quần áo đen, chính là Lâm An Vũ và Phó Nghị Đình.

- Tôi đã làm với những gì mà anh đã dặn rồi đấy, chị dâu sống ở đó có thiếu thốn vật chất nhưng vẫn rất tốt. Mọi người trong dãy trọ không phân biệt đối xử với chị ấy là mấy, anh yên tâm đi.

- Nhìn cô ấy khỏe mạnh như vậy là tôi đỡ lo rồi. Việc tôi nhờ cậu làm đã làm xong chưa...

Lâm An Vũ hiểu ý Phó Nghị Đình, anh lấy ra trong tập tài liệu một số giấy tờ, trông nó không có giá trị gì nhưng lại khiến cả một tập đoàn phải sụp đổ vì nó.

Anh đồng ý hoàn toàn chuyển nhượng 5% cổ phần mình có trong tay cho Phó Nghị Đình quản lý, 21% còn lại mà Chu Thái Thi chưa tìm ra anh đã sớm đi phân phát hết cả rồi.

Người quan trọng nhất là Vũ An Nhiên nắm giữ 9%, Thuần Nghi 7% và Lâm An Vũ là 5%, một kẻ ngu ngốc như hắn lại không hay biết mà tự tay điều tra khiến lục đục nội bộ Chu gia nghiêm trọng.

- Cổ phần của tôi đã chuyển cho anh rồi, hiện tại số cổ phần của anh là 44% cao hơn tên Chu Thái Thi đó, có nên gọi anh là chủ tịch Phó hay không đây.

- Chuyện này vẫn còn lâu lắm, tôi muốn tự tay Chu Thái Thi chuyển hết 40% cổ phần của hắn cho tôi, và khiến cho Chu gia ra đi tay trắng, như vậy Phó Nghị Đình này mới hả dạ.

Trong nhà Chu gia có tay trong của Phó Nghị Đình, mọi chuyện xảy ra trong nhà đó đều truyền đến tai anh cho nên việc gia đình họ Chu muốn Vũ An Nhiên là con dâu anh đã thấu hết tất cả.

Nếu xét về lý, 6 năm trước Vũ An Nhiên kí bản ly hôn đưa trước mặt Phó Nghị Đình nhưng đó chỉ là ly hôn đơn phương. Anh vẫn chưa đặt bút hay chạm vào tờ đơn ly hôn đó, vậy nên anh và cô đến nay vẫn là vợ chồng.

Từng vết thương mà Chu Thái Thi trút lên người Phó Nghị Đình anh đều nhớ kĩ, tuy nó đã khỏi và lành lại nhưng vết sẹo trên da thịt vẫn hằn sâu ở đó, qua năm tháng vẫn không thể quên được.

Trên con đường đông đúc người qua, đôi bàn chân của một người phụ nữ lướt qua một góc phố rồi dừng chân tại một tiệm tạp hóa nhỏ.

Đồ dùng mà Lâm An Vũ mua cho vẫn chưa đủ với cuộc sống của một người phụ nữ, Vũ An Nhiên muốn dùng ít tiền của mình để mua những món đồ cần thiết.

Vũ An Nhiên mua đồ xong liền đi vào một con hẻm, sâu bên trong mới là dãy nhà trọ của cô. Tuy nhiên hôm nay nơi này lại vắng vẻ một cách lạ thường. Bầu trời vừa chuyển sang hoàng hôn nên ánh sáng của ánh trăng đã chiếu rọi bóng lưng của một người đàn ông, ông ta đi theo cô từ lúc ra khỏi nhà trọ cho tới lúc về.

Đôi mắt tinh tế và đề phòng của Vũ An Nhiên đã khiến cô bật đèn xanh cảnh giác, rõ ràng là hắn đang muốn tiến tới gần để cô nhìn cái bóng ấy và muốn xem Vũ An Nhiên sẽ có phản ứng như thế nào.

Biết chắc có người theo dõi mình phía sau, đôi bàn tay run lên bần bật vẫn cố mở túi xách lấy điện thoại ra, lúc này chỉ có thể gọi cho Lâm An Vũ.

- Alo...

Bước đi mỗi lúc của Vũ An Nhiên nhanh hơn, điều này khiến tên theo dõi ấy ngửi được mùi phát hiện nồng nặc.

- Chị dâu, chị gọi cho tôi có việc gì không?

- Cậu nói hôm nay qua phòng trọ của tôi mà, sao tới tối rồi vẫn không thấy cậu đâu thế hả?

Vũ An Nhiên đã đi tới đầu ngõ nhưng lúc này chỉ mới chiều tối, mọi người hầu như chưa tan làm hoặc chưa đi học về. Những người trong dãy trọ thường sẽ làm tới tận tối đen, nếu là học sinh sẽ ngủ lại kí túc xá chứ không một mình về đây.

Lâm An Vũ cố gắng lục lại trí nhớ, rõ ràng không dặn dò cô điều gì, cũng không hẹn gặp mặt.

- Chị có bị nhầm lẫn gì không? Tôi có hẹn gặp chị vào tối nay sao?

- Cậu đang trên đường tới hả? Vậy để tôi về nhà chuẩn bị đồ nhé.

Anh vừa hỏi cô lại trả lời một nẻo, Lâm An Vũ không hiểu ý của Vũ An Nhiên nói là gì nhưng khi Phó Nghị Đình ngồi bên cạnh nghe thấy. Anh đã nghe được sự run rẩy ngay bên trong giọng nói, cô cố gắng nói lớn và to để một người nào đó nghe thấy.

Hơn nữa, hơi thở của Vũ An Nhiên hết sức gấp gáp, ngay lập tức anh ra hiệu cho Lâm An Vũ.

- Chị đang ở đâu vậy?

- Tất nhiên là trước cổng nhà trọ rồi, 5 phút nữa cậu tới sao?

Vũ An Nhiên liếc mắt nhìn vào bóng lưng phía sau, hắn nhất quyết không chịu rời đi. Ngay lúc ấy bên phía Phó Nghị Đình đã chuẩn bị lên xe tới chỗ của cô.

- Chị gặp nguy hiểm sao? có kẻ theo dõi chị hả?

- Phải rồi.

- Chị đừng tắt máy cũng đừng nhìn vào tên theo dõi đó, đừng cố gắng bỏ chạy, hãy về nhà nhanh nhất có thể. Bây giờ tôi qua chỗ chị liền...

Đang ngồi trên xe chạy vun vút trên đường cao tốc, lúc này đầu dây bên phía Vũ An Nhiên là một giọng nam.

- Chú em còn non lắm... hừ.

Nói xong liền thẳng thừng cúp máy khiến Phó Nghị Đình tức điên lên, anh cướp lấy điện thoại của Lâm An Vũ bấm gọi số của Vũ An Nhiên nhưng đã không còn liên lạc được.

Thấy Vũ An Nhiên nằm gọn trong tay mình, ông ta đắc ý gọi đàn em từ trong góc của mình ra rồi bế cô lên chiếc xe đậu gần đó.

Phó Nghị Đình và Lâm An Vũ chạy tới chỉ nhìn thấy chiếc túi xách bị rơi trên đất trước cổng vào nhà trọ, anh tức điên lên vò đầu bứt tóc, chỉ muốn xé xác những tên cặn bã này ra thành trăm mảnh rồi làm mồi ngâm rượu.

- Bây giờ phải tìm chị dâu ở đâu đây?

- Trước khi tôi mua điện thoại cho cô ấy, tôi có gắn định vị, để tôi xem thử.

Tất cả đồ dùng của Vũ An Nhiên đều do một tay Phó Nghị Đình sắp xếp, riêng những đồ dùng nhạy cảm anh nhờ vợ của Lâm An Vũ chọn giúp cho cô.

Những ngày tháng cô rời khỏi nhà họ Chu đều một tay Phó Nghị Đình chăm sóc và nuôi nấng, tuy không trực tiếp nhưng anh đã bảo vệ và quan tâm cô rất nhiều.

Anh mở điện thoại ra, thấy chiếc xe đang di chuyển tới khu vực nhà ở biệt thự hạng sang, biết ngay là ai làm, anh cũng Lâm An Vũ lái xe qua đó, dẫn thêm mấy chục đàn em.

👍⬅⬅⬅

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play