Hệ thống livestream cuồng sinh

Chương 2: Thế giới ô nhiễm


1 năm






 Sau khi một trận chóng mặt buồn nôn qua đi, Phượng Giao mở mắt ra.
  Xung quanh sáng bừng, đối lập với không gian đen nhánh kia, làm cô có chút không thích ứng kịp, mắt chớp mấy cái làm quen với ánh sáng rồi mới trở lại bình thường.

 Sau khi nhìn quanh quan sát, thì cô phát hiện mình đang đứng trong một phòng trọ không quá rộng rãi, nhưng rất sạch sẽ ngăn nắp.
 Nội thất cũng rất khiêm tốn, chỉ có một cái giường sắt, một tủ vải, và một chiếc kệ nhỏ để giày dép.

 Phượng Giao lẹp bẹp đi vào nhà vệ sinh, nhìn mình trong gương, thấy được bản thân vẫn là hình dạng cũ, không có bị xuyên vào cơ thể lạ hoắc nào liền thở phào nhẹ nhõm.
 Dù sao thì cũng đã quen với vóc dáng này bao nhiêu năm trời rồi.
 Nếu bị đổi thành thân thể khác, sợ là đến lúc cần vận động nhiều, lại ngượng tay ngượng chân vì không quen với cơ thể mới mà trở thành cản trở cho bản thân thì toi.
 
 Phượng Giao lay hoay lục tìm khắp nơi, đến khi thấy một cái ví nhỏ dưới gối nằm mới dừng lại.
 Cô mớ ví ra, phát hiện bên trong có một thẻ nhân viên của siêu thị, hình 3x4 trên thẻ là một cô gái khoảng hơn 20, tên Nguyễn Bảo Nhi.
 Ngoài thẻ nhân viên ra còn có căn cước và thẻ ATM, cuối cùng là một ít tiền lẻ, tổng cộng khoảng gần 400 ngàn.
 Thẻ căn cước cũng là hình và tên của cô gái kia,

 Phượng Giao nhìn hai cái thẻ nhíu nhíu mi hỏi 097:
 “ 097, đây rốt cuộc là thế nào? Tại sao tôi lại ở trong phòng này, trong khi tôi vẫn là bộ dạng cũ của mình? Chủ nhân phòng này đã đi đâu?“
Cũng đừng có đến lúc vừa bước ra khỏi cửa, liền bị xem như ăn trộm mà tống vào đồn cảnh sát.

 097: “ không cần lo lắng, ký chủ bây giờ chính là chủ nhân của căn phòng này nha.
  Mọi người ở nơi này khi nhìn vào ký chủ, thì trong mắt họ, cô sẽ biến thành hình dáng của Bảo Nhi.
  Đây là một loại thuật che mắt cao cấp, không một ai có thể phát hiện được đâu.
 
 Còn vấn đề chủ nhân của căn phòng này đã đi đâu thì ký chủ không cần quan tâm, chuyện mà bây giờ cô cần chú ý là chúng ta đang ở vị diện mà 5 ngày sau, nơi này sẽ bị ô nhiễm không khí trầm trọng.

  Đề xuất ký chủ nhanh chóng hành động, tích trữ vật tư cần thiết và di chuyển đến nơi an toàn trong 5 ngày này.”

 Sau khi tiếp thu xong những thông tin cần thiết, Phượng Giao lại mò đến chiếc điện thoại iPhone 6 đang được cắm sạc để ở đầu thành giường.
 Điện thoại có cài mật mã bảo vệ, cô nhớ lại ngày sinh của cô gái tên Bảo Nhi kia được ghi trên thẻ căn cước. Thử bấm theo, không đúng.

 Phượng Giao cầm điện thoại rồi lại nhìn một vòng trong phòng, cô cảm thấy một cô gái ngăn nắp và sống tối giản như vầy sẽ không dùng những mật mã quá rườm rà.
 Sau khi thử vài cái mật mã đơn giản đại trà thì cũng may là thành công, nếu còn không được nữa thì chỉ có thể đi đến tiệm điện thoại để bẻ khoá.

 Mở được điện thoại ra, cô lay hoay với nó mất gần 2 tiếng đồng hồ.
 Từ trong phần ghi chú của điện thoại, Phượng Giao còn tìm được mật mã của thẻ ATM.
 Cảm thấy không còn gì để chú ý nữa, cô lôi một cái ba lô trên đầu tủ vải xuống, bắt đầu thu dọn quần áo và vài món đồ dùng cá nhân. 
 Cũng may là vóc dáng của cô cùng Bảo Nhi không khác biệt quá nhiều, chỉ là nội y thì có lẽ phải đi mua cái khác rồi.
 
 Sau khi thu dọn xong, Phượng Giao thay đổi quần áo, cầm chiếc ví kia rồi lấy chìa khoá đang treo ở gần cửa đi ra khỏi phòng.
 
 Phòng trọ này nằm ở vị trí khá đông đúc, vừa qua khỏi khu trọ là có thể nhìn thấy xe cộ tấp nập.
 Nhưng những tên của huyện hay thành phố ở đây đều nghe rất xa lạ, không hề có trong thế giới của cô sống.

 Phượng Giao bắt một chiếc xe ôm chở cô đến siêu thị mà Bảo Nhi đang làm.
 Siêu thị này không quá lớn, cô vừa đến thì lập tức tìm đến phòng nhân sự xin nghỉ việc. 
 Sau khi làm thủ tục xong thì được trả 50% lương vì xin nghỉ quá gấp, không đúng quy định.
 
 Đợi lãnh được tiền, Phượng Giao liền tìm số điện thoại của chủ nhà trọ, bảo ở quê có việc gấp, muốn trả phòng.
 Gọi xong, cô ra khỏi siêu thị, đi bộ khoảng 1km thì tìm được cây ATM, là ngân hàng mà Bảo Nhi đã đăng ký làm thẻ.
 Cô kiểm tra tài khoản, thấy số dư còn lại hơn 1 triệu đồng, Phượng Giao thẳng tay rút sạch ra.

 Tiếp đó, cô lại tiến vào một shop nội y gần đó, mua vài bộ giá rẻ đang sale, tính tiền xong thì bắt xe ôm về lại phòng trọ.

 Về đến cửa phòng thì chủ trọ cũng vừa đến, người này là một phụ nữ trung niên, gương mặt hiền hậu đầy đặn.
 Sau khi kiểm tra phòng xong, bà ấy trả cho cô tiền cọc phòng, còn đưa thêm 800 ngàn, xem như mua lại cái giường và tủ vải quần áo. 
 Bà ấy cười hiền từ nắm tay cô, nói khi nào lên lại thì nhớ đến chỗ của bà.

 Phượng Giao nhấp môi, muốn nói gì đó nhưng rồi chỉ cười cười gật đầu nói nhất định sẽ đến.
 Cô muốn nói với bà ấy là không nên ở đây nữa..., nhưng nếu nói ra thì ai mà tin, có khi còn nghĩ cô bị hâm thì dở. 
 Mà nói đi cũng phải nói lại, nơi này thật sự quá giống thật, cho dù là người hay vật đều không khác gì thế giới thực. Làm cô lâu lâu lại quên mất mình đang ở trong thế giới ảo của trò chơi, ... nhưng mà... 
 
 Nơi này... có thực chỉ là giả thôi không?



 Cảm thấy mọi việc ở đây đã xong xuôi, Phượng Giao xách ba lô lên rời khỏi phòng, sau đó giao trả lại chìa khoá cho bà chủ.

 Cô bắt taxi đến siêu thị lớn, mua một số đồ dùng cá nhân mới, nến, diêm, đèn pin, một ít bánh ngũ cốc, mấy dụng cụ đa năng dành cho cắm trại, mì tôm các loại, gia vị nêm nếm, cuối cùng là một mớ thực phẩm ăn liền hút chân không.
 Nghĩ đến sau này nguồn nước cũng có thể bị ô nhiễm, cô lại mua thêm phèn chua và than hoạt tính.
 Đi đến gian hàng điện tử, mua một cái máy phát điện bằng năng lượng mặt trời loại xách tay và máy phát wifi có sẵn sim đã đăng ký mạng.
 
 Lại dạo một vòng siêu thị, thấy mọi thứ mình mua xem như tạm đủ rồi, nhiều nữa cũng không vác nổi liền đẩy xe đến chỗ tính tiền.
 
 Sau khi vác bọc đồ mới mua từ trong siêu thị và ba lô của mình ra ngoài, Phượng Giao lửng thửng đi đến quán cà phê gần đó nghỉ mệt. 
 Cô lấy chiếc iPhone 6 của Bảo Nhi ra lên mạng tra những vùng cao nguyên hẻo lánh của nơi này, bởi vì vùng cao thoáng đãng, trong lành. Ít nhà máy, xí nghiệp và xe cộ. Lượng không khí ô nhiễm có thể sẽ ít hơn ở những nơi đồng bằng thành phố.
 
Tra được một địa điểm khá lí tưởng để dừng chân, Phượng Giao liền vui vẻ, theo bản năng muốn bàn bạc với ai đó, cô chợt nhớ đến hệ thống 097. 
 Không hiểu sao từ lúc đến đây tới giờ, ngoài vài ba câu giải thích tình huống cho cô lúc đầu, thì đến tận bây giờ cũng chưa hề nói thêm câu nào nữa.

 Phượng Giao gõ gõ mặt đồng hồ: “097, cô có ở đây không?”

 097: “ Tui luôn ở trong này, tìm tui có chuyện gì nha? “

 Phượng Giao: “ Sao từ sáng tới giờ cô im lặng thế? Còn tưởng cô gặp sự cố kỹ thuật chứ. “

 097: ... 
 
 097 trong lòng uất ức muốn chết, đâu phải nó không muốn nói chuyện, mà phía trên đã ban mật lệnh hạn chế giao tiếp với ký chủ trong lúc đang live, để tránh trường hợp lỡ miệng tiết lộ quá nhiều thông tin chính yếu. Nó còn có thể làm gì? Nó cũng rất tuyệt vọng đó có được không!

 Phượng Giao: “ Sao vậy? Thật sự không thể nói chuyện sao?”
 Cô có chút mất mát, ở nơi xa lạ như vậy, ai cũng sẽ không tự chủ mà muốn tìm đến đồng hương hoặc người có cùng cảnh ngộ với mình.
 Mà 097 từ giọng nói đến tính cách rất linh động như một cô bé, nên trong tiềm thức của Phượng Giao không xem nó là một cái máy móc vô tri, mà vẫn luôn xem nó như một người bạn đồng hành cùng với mình.
 Cô cảm thấy ít nhiều có người để tán gẫu cũng giảm bớt tâm trạng căng thẳng của bản thân.
 
 097: “ Xin lỗi, ... ban tổ chức không cho tui nói nhiều khi bắt đầu phát sóng livestream, nhưng khi cần tui vẫn sẽ thông báo cho cô những thông tin cần thiết, tui vẫn luôn ở đây quan sát cô nha, cố lên! “

 Phượng Giao lờ mờ hiểu ra ý nghĩ của ban tổ chức, cô cũng không cưỡng cầu, tiếp tục làm việc mình cần làm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play