Hệ thống livestream cuồng sinh

Chương 1: Hệ thống livestream 097


1 năm



 7 giờ sáng, Phượng Giao vừa nhìn xuống đồng hồ thông minh đang đeo trên tay trái của mình vừa đánh một cái ngáp dài, cũng may là cô đang đeo khẩu trang nên hẳn là không cần chú ý giữ hình tượng gì cả.
 Trên bảng đèn giao thông, màu đỏ vẫn còn tận 44 giây. Phượng Giao nằm nhoài lên đầu xe máy của mình lim dim muốn ngủ.

  Mấy ngày nay, ở bệnh viện nơi cô làm đột nhiên số bệnh nhân đến khám và điều trị tăng lên một cách chống mặt.
 Cũng vì thế mà mấy hôm nay cô chưa từng được nghỉ ngơi đầy đủ, ngay cả phòng gym cũng không có thời gian để đi.

 Bỗng, thật nhiều tiếng la hét xung quanh nghe rất chói tai vang lên, có đau đớn, cũng có gấp gáp lo lắng.
 Theo phản xạ có điều kiện, cô ngẩng phắc đầu dậy, đối diện là một chiếc xe bán tải đang đâm thẳng về phía cô, Phượng Giao biết mình không tránh kịp nữa, trong đầu chỉ nảy lên được ba chữ: Thôi xong rồi!!!
 Sau đó xung quanh trở nên tối đen như mực. 

 Phượng Giao nghĩ lúc này mình đã đi đời nhà ma rồi, nhưng không biết làm thế nào mà ý thức của cô vẫn rõ ràng.
 Thậm chí sau khi mở mắt ra thì vẫn đang tự hỏi, không biết tại sao khắp nơi đều đen thui như bị cúp điện. Thử cử động tay chân một chút, phát hiện vẫn hoạt động tốt, sờ khắp người cũng không thấy có chỗ nào đau đớn hay trầy xước gì cả.
 Phượng Giao dùng chân thăm dò xung quanh, cảm thấy không có thứ gì cản đường liền từ từ chậm rãi mà đi lòng vòng tham quan khu vực đen đặc này.
 
 Sau một hồi, cô tuyệt vọng nhận ra, nơi này giống như một không gian kín, tứ hướng đều được bao bọc bởi một lớp kính hay chất liệu gì đó giống như kính dày dặn, diện tích khoảng 50m2, trong đây hầu như chỉ có một mình cô, không có bất cứ thứ gì khác, cho dù là đồ vật hay động vật.
 Phượng Giao nghĩ nghĩ liền quyết định nằm xuống... ngủ.
 
 Cô nghĩ có lẽ bây giờ bản thân đã trở thành một linh hồn rồi, nơi này chắc là nơi trú ngụ dành cho linh hồn mới chết giống như cô.
 Mà chính mình lúc còn sống đã không thể ngủ nghỉ thoải mái, vậy bây giờ chết rồi chắc là có thể được đi.

 Phượng Giao nói ngủ là ngủ thật, không lâu sau trong không gian tối mịt im lặng này vang lên tiếng hít thở đều đều nhẹ nhàng của cô.

 ??? : ...

 ??? : “khụ... khụ... khụ!”

 ??? : “ký.. ký chủ, ... ký chủ ơi!. Đừng ngủ nữa, dậy đi mà...”

 ...

 ??? : “*huhuhu* ký chú ơi đừng ngủ nữa, dậy nói chuyện với tui đi, ở đây tối quá a a a..”

 Phượng Giao: ...

 Phượng Giao ngủ không sâu, vừa nghe được tiếng nói kia vang lên thì đã tỉnh, chỉ là cô nằm im bất động ở đó không muốn lên tiếng, trong đầu suy nghĩ về giọng nói này.
 Đây là giọng giống như là của một bé gái 7,8 tuổi. Chất giọng trong trẻo mềm mại, cảm giác mang lại làm cho người ta liên tưởng đến một cô bé nhỏ xinh,hoạt bát đáng yêu.
 
 Phượng Giao thở một hơi rồi ngồi dậy nhìn xung quanh, bốn phía vẫn tối đen như mực.

 Phượng Giao: “em là ai? và đang ở đâu?”

 ??? : “*hic* ký chủ, cô tỉnh rồi!, sao ở đây mà cô có thể ngủ được hay vậy? Cô hông sợ ma hả?”

 Phượng Giao: ... 

 ??? : “sao cô không nói gì vậy nha?”

 Phượng Giao: “em đang ở đâu? sao tôi không thấy được em? Còn nữa, nơi này là nơi nào? Vì sao gọi tôi là ký chủ?”

 ??? : “a... tui đang ở trong cái đồng hồ của cô nè, tui là một cái hệ thống tân thủ chưa được nâng cấp nên không thể hoá hình ra ngoài gặp cô được.
 Nơi này chúng tôi gọi là “không gian tân thủ”, là nơi nghỉ ngơi dành cho những ký chủ từ cấp 0 đến cấp 10.
 Còn vì sao tui gọi cô là ký chủ thì tại vì cô là ký chủ của tui nha.”

 Phượng Giao: ... 
 Lượng tin tức quá lớn, xin phép miễn tiếp thu, tạm biệt, không tiễn!.

 Lúc rãnh rỗi Phượng Giao cũng thường hay đọc truyện tiểu thuyết này nọ giải trí, nên mấy lời giải thích của cái thứ tự xưng là hệ thống kia cũng không phải khó hiểu gì. 
  Nhưng cũng vì vậy mà cô có chút câm nín không muốn nói chuyện nữa, đúng là nhân sinh muôn màu muôn vẻ, chỉ cần sống đủ lâu thì có thể thấy được rất nhiều điều kỳ lạ mà.
 À... nhắc mới nhớ, cô còn một việc thắc mắc.

 “ Này... à, ừm.. hệ thống, cô có tên riêng không? Tôi muốn hỏi cô một việc. “

 Hệ thống: “có nha, tui là 097, cô muốn hỏi gì hỏi nha!”

 Phượng Giao: “097, tôi bây giờ là đã chết rồi hay chưa vậy?
 Tôi nhớ là trước khi bị đưa đến đây thì tôi sắp bị một chiếc xe bán tải đâm vào người.”

 Hệ thống: “à, chuyện đó thì ký chủ yên tâm, tui đã truyền tống cô đến đây trước 0,25 giây khi tai nạn xảy ra rồi, hiện tại cô vẫn còn sống. “
 
 Hệ thống 097 nghỉ một chút, sau đó giọng trở nên nghiêm túc tiếp tục nói: 
 “ Còn bây giờ xin ký chủ tập trung lắng nghe điều kiện của hợp đồng livestream dài hạn của chúng tôi. Sau khi nghe xong, nếu không có ý kiến gì thì ký chủ có thể chọn đồng ý ký kết hoặc từ chối. “

 “ Hợp đồng livestream dài hạn.
 Điều 1: thời gian làm việc linh động không cố định.
 Điều 2: thời hạn của hợp đồng là 3 năm theo lịch của thế giới mà người chơi đang sống.
 Điều 3: người chơi sẽ được nhận một khoản phí bồi dưỡng sau mỗi màn chơi.
 Điều 4: khi người chơi gặp chuyện không may trong lúc làm việc, người nhà sẽ được ban tổ chức bố trí một phần quà bồi thường.
 Điều 5: nếu người chơi lựa chọn không đồng ý ký kết, hệ thống sẽ tự động trả bạn về tại thời điểm cũ, tức là lúc trước khi bạn được đưa vào không gian tân thủ.
 Điều 6: không được tiết lộ những chuyện liên quan đến công việc ra bên ngoài, ngoại trừ đồng nghiệp. Nếu phạm phải trên 3 lần, trực tiếp xoá sổ.

Hợp đồng này do ban tổ chức cấp cao ban bố và ủy quyền cho hệ thống thi hành theo đúng hợp đồng đã ghi rõ.

Xin ký chủ lựa chọn đồng ý hoặc không đồng ý. “

 Phượng Giao: “...  đồng ý!”
 Ngoài mặt cô vẫn lạnh lùng nhàn nhạt không thèm để ý, nhưng trong lòng thì đang gào thét thê lương.
 Cái hợp đồng này có độc, gì mà không ký thì sẽ trả lại thời điểm ban đầu, còn không phải là đi chịu chết sao? Ai nghe xong mà còn dám từ chối? Hả? Hả? Hả?

 097 hì hì cười nghe ra vui vẻ lắm, nó một chút cũng không giống như là hệ thống máy móc không có tình cảm mà trong tiểu thuyết thường miêu tả.

 097: “Ây nha..., vậy bây giờ chúng ta cùng nhau đi chơi thôi, í không phải, là đi làm việc, đi làm việc.”

 Cảm giác cái hệ thống này hình như có chút không đáng tin, Phượng Giao sau khi âm thầm đánh giá hệ thống này của mình thì mở miệng hỏi :
 “ Khoan đã, tôi muốn hỏi tại sao lại có từ livestream trong hợp đồng?, những người xem tôi live chẳng lẽ là người ngoài hành tinh?
 Trò chơi mà mấy người nói đến là phải chơi như thế nào? Tôi phải làm gì trong đó? “

097: “... ủa? Tui chưa nói với cô mấy cái này hả? Ha ha! Xin lỗi tui quên mất tiêu.”

 Phượng Giao: ... 
 Khoé mắt cô nhảy lên mấy cái, cảm giác cái hệ thống này không ổn càng rõ ràng hơn.
 Cô sẽ không bị nó hố chết chứ?

097 ngượng ngùng giải thích: 
 “ Công việc của ký chủ chính là tiến vào những vị diện có bối cảnh mạt thế hoặc nơi hung hiểm đáng sợ nhất, sau đó cô phải tìm mọi cách sống sót đến khi ban tổ chức cấp cao ra lệnh triệu hồi về đại sảnh trò chơi.
 Còn người xem live của ký chủ là những tầng lớp phi nhân giới, trong đó cũng có một số vị là bộ phận của ban tổ chức cấp cao, nếu họ thấy biểu hiện của cô xuất sắc thì sẽ tặng thưởng cho ký chủ một vài món quà nhỏ khích lệ tinh thần. “

 Phượng Giao nhấm nuốt từng câu từng chữ của 097, sau đó dùng hơn nửa tế bào não để phân tích ra tình cảnh hiện tại của mình.
 Cô nâng tay trái lên vê vê chiếc tai nhỏ xinh của mình, đây là thói quen mỗi khi Phượng Giao nghiêm túc suy nghĩ về một vấn đề nào đó, nó giúp cô tập trung hơn và nhanh chóng tìm ra giải pháp mỗi khi bế tắc.

 097: “Vậy bây giờ chúng ta tiến vào được chưa? Nếu còn không vào sẽ không chuẩn bị vật tư kịp nha “

 Phượng Giao hít sâu một hơi, gật đầu đáp ứng
 “ Được, tiến vào đi! “

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play