Hệ thống livestream cuồng sinh

Chương 3: Thế giới ô nhiễm (2)


1 năm



 

 Sau khi tới nhà thuốc lớn, lại mua thêm kha khá thuốc và đồ dùng y tế. Cô liền tiến thẳng đến nhà ga, đặt một vé tàu sắp khởi hành đến thành phố gần nơi cô đã chọn.

  Xe vừa khởi hành, cô liền mệt mỏi ngã lưng xuống giường ngủ một mạch đến tối.
 Buổi tối, trên tàu có phục vụ đẩy xe bán một ít đồ ăn nhanh và nước giải khát. Phượng Giao mua một cái bánh mì chà bông, hai cây xúc xích và một chai nước khoáng làm bữa tối.
 Sau khi ăn uống xong, cô tiếp tục leo lên giường đánh một giấc đến sáng.

 Vừa thức dậy, cô chờ phục vụ tàu đẩy xe lại đây, mua bánh mỳ bơ và ly cà phê nóng để làm điểm tâm sáng.
 Lúc này đã ngủ đủ, Phượng Giao ngồi tựa vào cửa ngắm cảnh trôi qua trước mắt mà ngẩn người.

 Tới buổi trưa thì tàu cũng vừa đến nơi. Phượng Giao tai xách nách mang rời khỏi sân ga, bắt xe ôm chạy thẳng đến gần chỗ mà lúc trước cô đã chọn.
 
 Cũng may xe ôm này là một bác khá lớn tuổi lái, vì bác là dân bản địa nên cô cũng hỏi thăm được không ít thông tin.
 Cô lấy cớ mình là tiểu thuyết gia, lên đây vì muốn tìm cảm hứng để viết truyện. Nghe thế, bác ấy liền hào hứng đề cử cho cô một ngôi làng cách chân núi không xa. 
 Phượng Giao vốn cũng không rõ đường xá ở đây, trên mạng không có quá nhiều thông tin ở quanh vùng rừng núi này. Cô nghe bác ấy giới thiệu liền gật đầu đồng ý.
 
 Chạy khoảng hơn một tiếng thì đến.
 Ngôi làng khá là bình dị, nhà cũng không nhiều, chỉ lác đác gần 200 căn. Mà trong đó, nhà làm bằng gỗ và đá chiếm quá nửa.

 Bác lái xe dừng trước một ngôi nhà được xây bằng đá thô, cửa sổ và cửa ra vào thì được làm bằng gỗ, nhìn có chút cổ kính và nhuốm màu thời gian.

 Bác xuống xe, bảo cô đợi rồi đi qua một ngôi nhà khác cách đó không xa, một lát sau bác trở lại còn dẫn thêm một người phụ nữ còn khá trẻ đến.

 Bác lái xe giới thiệu đây là bà chủ của ngôi nhà trước mặt này, vì ở nơi này không có khách sạn hay nhà nghỉ nào hết, nên chỉ có thể xin vào ở nhà của dân trong làng mà thôi.
 Sau khi trao đổi với cô chủ, Phượng Giao quyết định thuê căn nhà này 2 tuần, nếu sau này có ở lâu hơn nữa thì sẽ gửi thêm tiền sau.

 Cô chủ nhà này tên là Lị An, 28 tuổi, cha mẹ cô ấy đã mất gần 10 năm, lại không có anh chị em nào cả.

  Sau khi Lị An đến tuổi lấy chồng, thì gả cho một người trong thôn.
 Nhà chồng của Lị An tặng cho hai vợ chồng cô ấy một căn nhà rất gần với nhà cũ để làm sính lễ, vì thế sau khi cưới đến giờ, Lị An và chồng cô đều ở trong ngôi nhà sính lễ kia, nơi này thành ra bị bỏ trống, không ai ở.

 Bác lái xe kia sau khi nghe thấy Phượng Giao quyết định thuê ở đây thì rời đi, trước đó cũng đã để lại số điện thoại cho cô, nói khi nào về hoặc muốn vào thành phố mua đồ thì có thể gọi cho bác đến rước.


  Lị An lấy chìa khoá mở cửa ra, giới thiệu một vòng bao quát ngôi nhà, rồi giao lại chìa khoá cho Phượng Giao, nói mình phải về trông con, nếu cô cần gì có thể đến tìm cô ấy ở ngôi nhà mà bác lái xe đã đến trước đó. Nói xong trong dăm ba câu, Lị An liền vội vội vàng vàng chạy về.

 Phượng Giao thật ra phải cố căng hai lỗ tai ra vừa nghe vừa suy nghĩ mới hiểu mang máng lời của Lị An đang nói, bác lái xe thì có lẽ do đưa đón khách ở bên ngoài nhiều nên giọng của bác hơi lẫn vào tiếng của người thành phố lớn, vừa nghe liền hiểu.
 Còn Lị An thì chắc là nói giọng của địa phương, cách phát âm khá lạ, lại còn có vài từ rất đặc biệt.

 Căn nhà bằng đá này rất đơn sơ, diện tích khoảng chừng 60 - 70m2. 
 Cửa lớn, cửa sau và một cửa sổ đều được làm bằng gỗ.
 Trong nhà có một bộ bàn ghế gỗ giống như tự đóng. Gần cửa sổ, một chiếc giường cũng làm bằng gỗ dày dặn. Nền nhà là dùng những tấm gỗ dài nối sát vào nhau, rồi dùng một chất lỏng đặc biệt nào đó kết dính chúng lại thành sàn nhà bằng gỗ chắn chắn.

 Kế bên cửa sau là hai cái bếp lò, một cái lớn, một cái nhỏ. Chúng được xây cách mặt đất chỉ khoảng hai gang tay người lớn. Bên trái kê một chiếc kệ gỗ, trên đó có nồi, chảo, chén đĩa, đũa muỗng,...
 
 Phòng vệ sinh và phòng tắm được xây ở phía sau nhà, được gia cố bằng tre và đất bùn, bồn cầu là loại ngồi xổm kiểu cũ, cũng không có cần gạt hay nút bấm như hiện nay mà cần tự mình múc nước dội xả.
 Phòng tắm sát bên càng đơn giản hơn, dưới sàn trải một lớp đá vụn dày, bên trên lót hai tắm gỗ để đứng tắm không bị đau chân, trong góc có một cái vại to đựng nước dùng để tắm đã khô cạn từ lâu.
 Tuy nhìn mộc mạc, đơn sơ như vậy nhưng cũng khá sạch sẽ và không hề có mùi kỳ lạ khó ngửi gì.

 Quan sát từ trong ra ngoài một vòng, cô móc ra cây chổi lông gà được cất trong xó bếp ra quét quét chỗ này, phủi phủi chỗ kia.
 Mà có lẽ bình thường Lị An cũng hay đến đây quét dọn, nên cũng không có quá nhiều bụi bặm gì đáng kể.
 Sau đó Phượng Giao vác mớ hành lý của mình để lên giường gỗ, thở ra một hơi, tiếp liền bỏ giày ra rồi cũng leo lên nằm dài không buồn nhúc nhích.

 Phượng Giao trong đầu gọi thầm 097, nó vừa nghe tên mình liền hí hửng trả lời.

 097: “ Gọi người ta là có chuyện gì nhaaaa ~~“

 Cái giọng ngọt ngáy này làm cô nổi lên một tầng gia gà, mém chút ngồi dậy đem chiếc đồng hồ trên tay quăng ra ngoài rồi.
 Phượng Giao mệt mỏi nói:
 “ Có thể nói chuyện bằng giọng bình thường không?
 Tôi muốn hỏi bây giờ tôi đang ở trạng thái đang livestream sao?
 Người chơi như chúng tôi sẽ có bao nhiêu người tham gia trong cùng một màn?
 Còn nữa, tôi có được xem tình trạng diễn ra trong phòng live của mình không?“

 097: “ Àiii... tui còn tưởng cô sẽ hỏi sớm hơn cơ..“

 Phượng Giao: “ Không còn cách nào, thời gian cấp bách, bây giờ mới nhớ tới.“

 097: “ Ký chủ từ lúc bước vào vị diện này, thì phòng live đã bắt đầu mở ra rồi.
  Số người tham gia trong mỗi vị diện đều tuỳ thuộc vào phạm vi mà người chơi có thể hoạt động ở trong vị diện đó.
 Vì phạm vi hoạt động của màn này khá lớn, nên có khoảng 1000 người tham gia trong màn chơi này. 
 Còn về phòng live thì đợi ký chủ có thể lên được cấp 1 tân thủ đi rồi hẵn nói, bây giờ cô vẫn còn đang là cấp 0 trải nghiệm, chưa có phòng live riêng tư đâu.
 Chúng ta bây giờ đang được phát sóng trực tiếp tại “ Trung Tâm Vòng Loại “
 Ưmm... nếu ký chủ rảnh rỗi nhớ tìm cách kéo kéo fan đi, khán giả đều nhìn thấy là mặt thật của cô đó, có thể dùng sắc... à không, xem như tui chưa nói gì đi! “

 Phượng Giao: ...

 Xác thực nhan sắc của Phượng Giao khá đẹp, có thể được xem là một đại mỹ nhân ít người sánh bằng.
 
 Nhưng vấn đề là, gương mặt cô lúc nào cũng lạnh tanh, khí chất cả người luôn toát ra cảm giác lãnh đạm, xa cách. Một bộ phong cách mình ta nghạo nghễ giữa núi sông, người lạ chớ đến gần. 
 Thử tưởng tượng xem, một cái hình tượng như vậy mà bảo biến đổi thành nũng nũng nịu nịu, ngọt ngọt ngào ngào thì có bao nhiêu đáng sợ, bao nhiêu kinh dị chứ?
 097 đánh cái rùng mình, đem ảo tưởng của mình đánh tan, bóp chết ý nghĩ này từ trong trứng nước.
 
 Phượng Giao mặc kệ 097 đang rối rắm vấn đề này, xoay lưng nằm nghiêng qua một bên rồi lấy tay gối đầu, đánh một giấc đến khi hoàng hôn buông xuống mới tỉnh lại.
 .

 Buổi chiều ở đây, giống như một bức tranh đồng quê vậy. Mấy làn khói từ những ngôi nhà phía xa đang bay bay trên không trung, mặt trời đỏ rực vắt lủng lẳng ở giữa núi rừng. Tiếng trẻ nhỏ nô đùa phía xa xa, tiếng côn trùng lục tục kêu, tiếng gió thổi luồn qua những khóm tre, khóm trúc vang lên xào xạc đầy thiền ý.
 
 Tất cả đều tạo nên một khung cảnh yên bình đẹp đẽ, mà những người luôn sống ở thành phố lớn náo nhiệt phồn hoa như Phượng Giao khó có cơ hội bắt gặp được.

 Sau khi cảm khái không khí ở đây thật tốt, tập vài động tác cho lưu thông máu huyết, cô đóng cửa lại rồi lẹp bẹp đi về phía bìa rừng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play