Vọng Vực sâu không thấy đáy, phía dưới chỉ leo lét một ánh nến vạn niên, Chương Hàm Yên vờ ho nhẹ ủ rũ nhìn Tuyên Thần.

- Thương tích ta không tốt không chịu được hàn khí, hay là Tuyên Thần sư huynh cứ xuống đi, ta ở đây đợi sư huynh!

Tuyên Thần áy náy nhìn Chương Hàm Yên, sau đó cởi áo ngoài khoác lên người nàng.

- Là ta suy nghĩ không chu toàn, ta sẽ quay lại nhanh thôi!

Chương Hàm Yên bên trên đỉnh vực nhàn nhã ngắm ánh trăng xanh, thầm nghĩ quan hệ giữa Ma Quân Ly Huyền Âm và Tô Khuynh Khuynh tốt như thế làm sao hắn ta có thể để Tô Khuynh Khuynh dưới đáy vực chịu khổ. Giờ này Tô Khuynh Khuynh có lẽ đang ở nhân giới vui vẻ dạo chơi rồi.

Chương Hàm Yên đợi không đến một nén hương đã thấy Tuyên Thần đạp kiếm bay lên, ánh mắt y vô cùng hỗn loạn, biểu tình cũng cực kỳ gấp gáp.

- Đã xảy ra chuyện gì sao? - Chương Hàm Yên vờ kinh ngạc hỏi.

- A Khuynh bị ma tu bắt đi rồi! - Tuyên Thần vội vội vàng vàng. - Ta phải cứu A Khuynh!

Trong lòng Chương Hàm Yên phỉ nhổ, đây đâu phải lần đầu Tô Khuynh Khuynh trốn xuống núi cùng ma tu, hà cớ gì Tuyên Thần vẫn ngu muội như vậy. Thiết lập nam chính quả thật không thể đùa, đối với nữ chính dù có ngu ngốc ra sao vẫn hết lòng hết dạ.

- Ta đi cùng sư huynh! - Chương Hàm Yên dịu dàng nhìn y đáp.

Tuyên Thần lập tức lắc đầu, nét mặt ngũ vị tạp trần.

- Sư muội không cần phải gắn sức, dù sao lần trước cũng vì đi cùng ta mà sư muội mới bị thương, bây giờ A Khuynh tiếp tục gây ra chuyện... ta sợ sẽ lại liên lụy đến sư muội...

- Sư huynh còn nhớ đến ngày đầu tiên chúng ta vượt qua Lệnh Thần trận không? - Chương Hàm Yên đột ngột chuyển chủ đề.

- Lệnh Thần trận là bài kiểm tra đầu tiên làm sao ta có thể không nhớ chứ! - Tuyên Thần mơ hồ ánh mắt nhìn Chương Hàm Yên.

Chương Hàm Yên khẽ cười, ngước mặt lên ánh trăng mênh mông chiếu rọi.

- Từ sau khi hoàn thành Lệnh Thần trận, ta đã thề trong lòng rằng sẽ vì chính nghĩa tiêu diệt ma tu, bởi thế trong bất kỳ một cuộc chiến nào với ma giới ta luôn tự nguyện đi đầu. Hôm nay đệ tử của Thánh Vân phái nếu thật sự bị yêu ma bắt đi, ta sao có thể làm ngơ!

Lời nói của Chương Hàm Yên tràn ngập nghĩa khí khiến Tuyên Thần khựng người một khắc vì cảm động.

- Được! Chúng ta cùng đi!

Tuyên Thần là đồ đệ xuất chúng nhất trong ngàn năm gần đây của Thánh Vân phái, cho dù xung quanh chỉ xuất hiện một luồng yêu khí mơ hồ thì y cũng có thể nhận ra. Thế nên rất nhanh cả hai đã đến được Tân Thành, giữa phiên chợ nhân giới Tuyên Thần vô tình nhìn thấy một bà lão đang bị dòng người xô đẩy.

Chương Hàm Yên nhanh tay đỡ lấy, còn dìu bà lão ngồi xuống vệ đường. Trông bộ dáng bà lão hớt ha hớt hải, Chương Hàm Yên liền hỏi:

- Tuổi tác của cụ cũng đã cao, những việc chợ búa như thế này vẫn nên nhờ con cháu!

Bà lão nghe Chương Hàm Yên nói thì bật khóc, giọng nói khàn đục.

- Từ sáng sớm ông nhà và cả con trai tôi đã bị người ta bắt đi, đến bây giờ vẫn chưa có chút tin tức gì... tôi lên trấn tìm kiếm thì nghe nói gần xa mấy trăm dặm các đại phu đều mất tích bí ẩn...

- Đại phu sao? - Chương Hàm Yên nhíu mày nhìn Tuyên Thần.

Tuyên Thần nghiến răng, đôi tay siết lại, lời nói chém đinh chặt sắt.

- Xem ra chính là đám thuộc hạ của Ly Huyền Âm, thảo nào không khí xung quanh lại vẩn đục như vậy!

...***...

Tân Thành khách trạm, địa bàn của Ma Quân nơi nhân giới.

Ly Huyền Âm gạt đổ tách trà nhìn Tô Khuynh Khuynh đang hôn mê bất tỉnh trên giường bệnh, hắn thật không hiểu vì sao nàng ta đang vui vẻ khỏe mạnh thế mà sau khi dùng một chút Hỏa Vị Tuyền liền xuất huyết ngất xỉu. Ly Huyền Âm xoa xoa mi tâm, khoác tay phân phó thuộc hạ mau chóng tìm thêm đại phu.

Đám thuộc hạ đi nửa ngày đưa toàn bộ đại phu xung quanh năm trăm dặm đến, lần lượt từng người đều vào bắt mạch bốc thuốc nhưng bệnh tình Tô Khuynh Khuynh vẫn không chút tiến triển. Ly Huyền Âm vốn dĩ không để người phàm vào mắt lại thêm bực dọc không kiềm chế nổi lạnh lùng nhìn đám thuộc hạ, nói:

- Giết hết! Đừng để bẩn mắt bảo quân!

Thoáng chốc trong phòng đã nồng nặc mùi máu tươi tanh tưởi, thi thể nằm đầy mặt đất, từ lão đại phu râu tóc bạc phơ cho đến người trẻ tuổi theo tiệm thuốc học việc. Ly Huyền Âm nghĩ ngợi một hồi, quyết định dùng ma khí điều trị bệnh chứng của Tô Khuynh Khuynh. Ma khí tuy có thể dung hợp với tiên khí nhưng Tô Khuynh Khuynh không phải người có tu vi cao thâm gì, Ly Huyền Âm lo sợ nàng ta sẽ không chịu nổi, vì vậy muốn đưa về Vô Nhai sơn.

Chỉ là Ly Huyền Âm còn chưa kịp làm gì đã thấy Tô Khuynh Khuynh mở mắt, nàng ta ho nhẹ mấy hơi, sau đó theo bản năng quay đầu nhìn ra cửa. Ly Huyền Âm đột ngột che mắt Tô Khuynh Khuynh lại, hắng giọng nói:

- Đừng nhìn!

- Sao lại không được nhìn? - Tô Khuynh Khuynh khịt mũi hai cái ngờ ngợ đoán. - Không phải ngươi lại giết người rồi đấy chứ?

- Tất nhiên là không? - Ly Huyền Âm vội chống chế. - Ta đã từng hứa với bảo bối sẽ không giết người nữa, bảo bối cứ yên tâm đi!

Nói rồi Ly Huyền Âm xốc Tô Khuynh Khuynh lên, bế bổng nàng ta bước qua căn phòng huyết nhục tanh hôi. Gương mặt Tô Khuynh Khuynh bị áp vào lòng ngực hắn, cho nên cái gì cũng không thấy.

- Vốn định đưa nàng về Vô Nhai sơn nhưng với tình hình sức khỏe này bản quân e rằng nàng không đi xa được, thôi thì chúng ta đổi phòng mới sạch sẽ hơn! - Ly Huyền Âm trầm trầm giọng nói.

- Ta nghe theo ngươi! - Tô Khuynh Khuynh càng vùi sâu vào ngực hắn thêm.

Tô Khuynh Khuynh sau khi hồi tỉnh được dùng thêm dược liệu bồi bổ thì sức khỏe rất nhanh đã ổn định. Ly Huyền Âm lo sợ nàng ta ở trong phòng buồn chán liền đưa đến liên tâm trì ngắm cá bơi.

Nước hồ xanh biếc, diện tích tuy không rộng không hẹp, nhưng hoa bên trên toàn bộ đều là sen ngũ sắc đẹp đến rung động lòng người. Dưới tầng tầng lớp lớp hoa lá sặc sỡ là từng đàn cá chép bơi lội tung tăng, cảnh vật hết sức nên thơ trữ tình.

- Đóa hoa kia đẹp quá! - Tô Khuynh Khuynh chỉ ra một đóa sen vàng rực rung rinh giữa hồ cảm thán.

- Bảo bối thích sao? - Ly Huyền Âm vừa nói vừa phất tay áo, tức thì đóa hoa đã nằm gọn trên tay hắn.

Tô Khuynh Khuynh đưa tay muốn chạm vào nhưng bị Ly Huyền Âm ngăn cản, hắn ta xoa xoa đầu nàng, cợt nhả cười.

- Hôn bản quân một cái, bản quân sẽ cho nàng!

Tô Khuynh Khuynh ban đầu bĩu môi không đồng ý nhưng Ly Huyền Âm lại ôm chặt không buông. Rốt cuộc cũng chẳng vùng vẫy thêm được nữa, Tô Khuynh Khuynh đành nhón chân hôn nhẹ hắn ta.

Đúng lúc này, giữa liên tâm trì có bóng người hạ xuống, bạch y phiêu dật giữa sương khói ảm đạm.

- A Khuynh!

Tô Khuynh Khuynh sửng sốt không tin nổi vào mắt mình, lắp ba lắp bắp:

- Sư tôn... sao người lại ở đây...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play