Vọng Vực nằm sâu hun hút dưới lòng đất, đã vạn năm không có ánh sáng chiếu vào, nơi này ngoại trừ tối tăm còn vô cùng lạnh lẽo. Thời điểm Tô Khuynh Khuynh bị đưa đến vết thương trên người đều rách da chảy máu. Thiết xà là loại roi mềm dẻo như thân rắn, được rèn từ kim loại mang linh tính cao, vì thế người thường khó lòng chịu nổi.
Tô Khuynh Khuynh run rẩy nằm trên thạch đài Vọng Vực ba ngày, mỗi buổi sáng nàng ta đều ngước mắt trông lên mong mỏi Tuyên Thần sư tôn đến cứu mạng, chỉ là ngay cả vạt bạch y nàng cũng chẳng được nhìn qua. Theo thông lệ đệ tử Thánh Vân phái bị phạt đều không được cấp thức ăn, phải uống sương cầm hơi tự duy trì sinh mệnh, nhưng hôm nay Tô Khuynh Khuynh lại nhận được một bát cháo trắng, nàng ta âm thầm vui mừng, nghĩ rằng cuối cùng sư tôn cũng đã chịu để ý đến.
Tô Khuynh Khuynh còn chưa kịp ăn hết bát cháo thì nghe thấy một tiếng động lớn vang dội kèm theo một luồng ma khí quỷ dị bao phủ. Nàng ta hoảng hốt đứng bật lên, liền nhận ra đó là Ly Huyền Âm.
- Ngươi sao lại đến nơi này? - Tô Khuynh Khuynh kinh ngạc hỏi.
Ly Huyền Âm khoanh tay đứng trước mặt nàng ta, hắc y đen tuyền không che nổi ánh mắt nhu hòa xán lạn.
- Sao thế, bảo bối không mong chờ bản quân ư?
Ly Huyền Âm quan sát Vọng Vực một lần, nhìn thấy bát cháo loãng đặt một bên thạch đài trong lòng liền sinh khó chịu.
- Thánh Vân phái đối xử với nữ đệ tử còn thua cả gà chó bản quân nuôi, thứ này người có thể ăn được sao?
Đã nhiều ngày phải chịu ấm ức lại nghe lời hắn ngọt ngào quan tâm, Tô Khuynh Khuynh không nhịn được ủy khuất liền òa khóc. Ly Huyền Âm nhíu mày, trong lòng đau nhói, sau cùng một tay ôm lấy Tô Khuynh Khuynh rời khỏi Vọng Vực.
- Yên lặng, bản quân đưa bảo bối đi ăn đồ ngon! - Ly Huyền Âm ra sức dỗ dành. - Lần trước cứ để bản quân ra tay một kiếm giết chết Tuyên Thần thì nàng đã không phải chịu khổ!
Tô Khuynh Khuynh nghe Ly Huyền Âm nhắc đến Tuyên Thần lập tức cắn môi lắc đầu nói:
- Ngươi không được làm thế, ngươi còn dám nói xấu sư tôn ta liền không đi cùng ngươi nữa!
Ly Huyền Âm hết cách, đành tìm lời ngon ngọt đánh lạc hướng người trong lòng.
- Bảo bối, bên kia có Hỏa Vị Tuyền, thứ này cầm máu trị thương rất tốt, nướng lên mùi vị cũng ngon nữa!
Tô Khuynh Khuynh nhìn theo ngón tay của Ly Huyền Âm, bên dưới là một phiên chợ nhân giới. Nàng ta tròn mắt háo hức nhìn đủ loại đồ đạc muôn hồng nghìn tía bày bán nhộn nhịp. Ly Huyền Âm thở ra nhẹ nhõm, chỉ cần Tô Khuynh Khuynh vui hắn cái gì cũng có thể làm.
...***...
Chương Hàm Yên nửa nằm nửa ngồi trên tháp quý phi nhẩn nha dùng điểm tâm lắng nghe phía dưới một đệ tử trong phái nghiêm cẩn bẩm báo.
- Thưa sư cô ba ngày trước Tô Khuynh Khuynh đã chịu một trăm roi thiết xà và bị đưa đến Vọng Vực rồi ạ!
Chương Hàm Yên chọn một miếng bánh sữa bò thơm ngọt, ra chiều vô cùng biếng nhác, uể oải hỏi:
- Một trăm roi đó là ai thi hành, có nương tay hay không?
- Dạ không! - Đệ tử đáp. - Vì đây là lời của Chân Minh Tiên Quân nên kẻ dưới đều y mệnh, Tô Khuynh Khuynh kêu la rất thảm thiết giống như sắp chết đến nơi vậy. Sau đó chúng đệ tử phải khó khăn lắm mới đưa ả đến Vọng Vực được! Trên đường đi ả còn lớn lối gọi Tuyên sư thúc...
Chương Hàm Yên cười nhạt một tiếng, phất tay để đệ tử lui. Một trăm roi thiết xà này đúng là hơi nặng nhưng trước giờ đệ tử Thánh Vân phái chịu phạt toàn bộ đều tự mình đi đến Vọng Vực, Tô Khuynh Khuynh cố ra vẻ bản thân yếu nhược thì đã đành lại còn cho rằng mình được Tuyên Thần chiếu cố nên càng nháo loạn làm càn.
Hôm nay Tuyên Thần tự tay xuống bếp nấu một nồi cháo với Mộc Vị Lương, đây là loại thảo dược cực kỳ quý hiếm dùng để trị thương, y cho người đem một phần đến mời nàng. Chương Hàm Yên cũng không khách khí, dù sao thương tích trên cơ thể nàng đều là vì y mới phát sinh. Vả lại Tuyên Thần dụng tâm như vậy đương nhiên không chỉ vì một mình nàng, mà còn để Tô Khuynh Khuynh bồi dưỡng khí huyết.
- Thưa Chương sư cô, bên Thái Bảo sơn nghe nói người bị thương nặng nên đã đưa qua một phần Hỏa Vị Tuyền, mời sư cô thưởng thức.
Chương Hàm Yên nhìn đĩa thức ăn được bày biện tinh xảo trước mắt. Hỏa Vị Tuyền đúng thật công hiệu rất tốt, chỉ là vừa rồi nàng đã dùng Mộc Vị Lương. Tuy đều có tác dụng tăng cường linh lực như nhau nhưng hai loại thảo dược này vốn là khắc tinh, nếu ăn cùng lúc nhẹ thì chóng mặt buồn nôn, nặng thì hôn mê thổ huyết.
Có điều đồ tốt đã dâng đến cửa Chương Hàm Yên cũng không định hồi lại Thái Bảo sơn, nên thong thả đi về phía rừng trúc mà mỗi ngày vào giờ này Tuyên Thần đều luyện kiếm.
Từ xa xa đã nghe thấy thanh âm mũi kiếm bạt gió xé trời rất sống động rất chân thực, Chương Hàm Yên đặt thạp gỗ lên bàn đá, thong thả xem nam chính tiểu tuyết tu tiên thể hiện tài năng. Quả thật Tuyên Thần rất đẹp, ngũ quan tuấn mỹ như tạc tượng, dù là nhíu mày hay mỉm cười cũng đều tỏa ra khí chất thiên tiên, miễn nhiễm nhân gian yên hỏa.
- Sư muội! - Tuyên Thần dường như đã trông thấy Chương Hàm Yên, vì thế y buông kiếm đến ngồi bên cạnh nàng. - Ngọn gió nào đưa sư muội đến nơi này vậy?
Chương Hàm Yên chậm rã mở thạp gỗ khiến hương thơm thức ăn ngọt ngào lan tỏa.
- Hôm nay bên Thái Bảo sơn có đưa đến một ít Hỏa Vị Tuyền, chỉ là thân thể ta không tốt nên không tiện dùng. Nghe nói thường ngày sư huynh thích nhất chính là món này nên ta mạo muội mang qua!
Tuyên Thần cười lên một tiếng, thanh âm vừa sảng khoái vừa tự tin, nói:
- Ta không đam mê với ẩm thực, thứ này A Khuynh thích ăn nhất nên ta thường hay cho người tìm kiếm!
- Vậy ư? - Chương Hàm Yên tựa tiếu phi tiếu, gấp cho y một đũa.
Tuyên Thần cũng không tiện từ chối cứ thế vui vẻ cùng nàng dùng bữa. Chương Hàm Yên nhắc lại với y mấy chuyện nhỏ nhặt thời thơ ấu, bầu không khí hai bên vô cùng tốt.
- Dù sao muội cũng đã đến đây rồi, có thể tiện đường cùng ta xem thử A Khuynh thế nào không?
- Được! - Chương Hàm Yên che miệng cười, đây mới chính là mục đích của nàng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT