Chương Hàm Yên vừa nghe trong lòng đã ngứa ngáy, loại chó cậy chủ rác rưởi thế này thật không đáng cho cô phải ra tay. Chỉ là nếu như Trình Tiểu Mễ có bản lĩnh thật sự, thì Chương Hàm Yên sẽ lưu tâm giúp đỡ.

Đám nữ sinh hô hố cười, lớn tiếng:

- Sao? Muốn đánh tụi tao à? Mày thử động vào fandom của Phong Hàn Tuyết Băng xem có sống yên được trong trường này không?

Tay của Trình Tiểu Mễ đã khoanh tai thành quyền nhưng tuyệt nhiên lại không ra tay. Đến khi đám nữ sinh tản đi rồi, Trình Tiểu Mễ mới nghiến răng, tự nhủ:

- Lũ tay sai cặn bã, xem sau này tôi sẽ giẫm đạp các người thế nào!

Chương Hàm Yên nhàn nhạt điệu cười, đột ngột đến cạnh Trình Tiểu Mễ.

- Tôi có thể giúp cậu thành toàn!

Trình Tiểu Mễ quay ngoắt người lại, nhíu mày nhìn Chương Hàm Yên, có vẻ đã nhận ra cô.

- Nghe nói cậu rất có bản lĩnh, chỉ một mình cũng có thể đối phó với Phong Hàn Tuyết Băng!

- Đúng vậy! - Chương Hàm Yên cũng không che giấu. - Hơn hết tôi có thể giúp cậu bước chân vào giới thượng lưu, danh chính ngôn thuận!

- Đừng gạt tôi! Nếu có thể trở thành người giàu có thì sao cậu lại không dành cho mình! - Trình Tiểu Mễ dường như không tin.

- Vì tôi không thích! - Chương Hàm Yên đáp. - Cậu cứ từ từ suy nghĩ đi, cơ hội chỉ đến một lần duy nhất mà thôi!

Chương Hàm Yên vừa định xoay người rời đi thì bất chợt bị Trình Tiểu Mễ kéo tay lại.

- Tôi tin cậu! Chúng ta... cùng làm một giao ước!

Chương Hàm Yên nhoẻn môi cười, đáp:

- Được thôi!

Cả hai sóng bước trên hành lang, ánh nhìn của Trình Tiểu Mễ đặc biệt điềm tĩnh, Chương Hàm Yên thầm nghĩ đây mới đúng là tiểu thư Phong gia, không giống tính cách bốc đồng của Phong Hàn Tuyết Băng chút nào. Nhắc Tào Tháo thù Tào Tháo đến, Phong Hàn Tuyết Băng từ đâu xuất hiện, còn mỉa mai Chương Hàm Yên.

- Hai kẻ nghèo khổ đi chung với nhau cũng thật xứng đôi mà!

Chương Hàm Yên cười nhạt nắm lấy cổ tay Phong Hàn Tuyết Băng kéo mạnh, chỉ thấy Phong Hàn Tuyết Băng lêu la oai oái.

- Mày... mày dám... a... đau...

Chương Hàm Yên không hề nương tay cứ thế càng siết chặt hơn, cuối cùng cổ tay Phong Hàn Tuyết Băng "rắc" một tiếng có vẻ như đã bị trật khớp. Sự việc ồn ào huyên náo, chẳng mấy chốc Chương Hàm Yên và Phong Hàn Tuyết Băng đều phải đến phòng hiệu trưởng.

Thầy hiệu trưởng trông thấy Chương Hàm Yên thì mặt mũi liền hầm hầm, nói:

- Chương Hàm Yên giữa thanh thiên bạch nhật em dám ra tay đánh bạn học ai nấy cũng đều nhìn thấy, xem thử lần này em có trốn tội được hay không?

Bà Phong đã có mặt từ lâu, lúc này vô cùng giận dữ:

- Con bé này trước giờ luôn có hành vi bạo lực, đánh con gái tôi trong toilet không đủ hôm nay còn bẻ gãy tay giữa lớp học! Thầy hiệu trưởng ông phải làm cho rõ ràng!

- Phu nhân yên tâm! - Thầy hiệu trưởng xun xoe nịnh bợ bà Phong. - Lần này có chứng cứ rồi tôi chắc chắn sẽ khiến phu nhân hài lòng.

Nói rồi ông quay lại nhìn Chương Hàm Yên, mắng:

- E hèm, hành vi của Chương Hàm Yên vi phạm kỷ luật và nội quy nhà trường vô cùng nghiêm trọng, xét theo quy định, Trung học An Huy đưa ra quyết định...

Chương Hàm Yên nâng mi mắt, cắt ngang lời thầy hiệu trưởng:

- Khoan đã, em có điều muốn nói thưa thầy!

- Mày còn định chống chế sao? - Bà Phong quát lên.

Thầy hiệu trưởng hạ giọng, biểu tình mất hết kiên nhẫn:

- Chứng cứ rành rành như thế em đừng hòng thoát tội!

- Đúng là em đã đánh bạn học Phong Hàn Tuyết Băng, nhưng mà... - Chương Hàm Yên cười lạnh. - Chẳng phải lý do khiến bà Phong đây nhất quyết phải chèn ép tôi chính là vì muốn khiến Phong Hàn Tuyết Băng con gái bà hài lòng sao? Đáng tiếc, Phong Hàn Tuyết Băng lại không phải là con ruột từ bụng bà chui ra!

- Hàm hồ! - Bà Phong đứng bật lên.

Sắc mặt Phong Hàn Tuyết Băng trắng toát giống như đang rất sợ hãi.

- Con điên... mày định vu oan giá họa cho ai vậy, mẹ đã nuôi tao mười mấy năm nay, tao không phải con mẹ tao thì là ai!

Thầy hiệu trưởng và thầy chủ nhiệm cùng lúc nhìn qua Chương Hàm Yên khó hiểu.

- Em đừng túng quá hóa liều, việc này sao có thể tùy tiện nói ra!

- Cô bé! - Bà Phong nhếch môi cười. - Tuyết Băng không phải con gái tôi vậy cô mới là con gái tôi à?

Chương Hàm Yên phất phất tay áo, khóe miệng cong lên.

- Bà Phong khéo đùa, tôi đương nhiên không phải con bà, nhưng tôi biết con gái ruột thật sự của bà là ai!

Phong Hàn Tuyết Băng dường như muốn ngăn Chương Hàm Yên tiết lộ bí mật, liền lao đến trước mặt cô mắng nhiếc:

- Con khốn mày bị thần kinh à... đã bị đuổi học rồi còn không mau rời khỏi trường cứ ở đây nói nhăng nói cuội...

- Đừng có tật giật mình như thế! - Chương Hàm Yên đẩy mạnh Phong Hàn Tuyết Băng.

Trong lúc Phong Hàn Tuyết Băng còn đang làm loạn thì cửa phòng hiệu trưởng đột nhiên bật mở, Trình Tiểu Mễ và bà Trình lần lượt đi vào. Phong Hàn Tuyết Băng nhìn thấy bà Trình thì liền im bặt, kinh hoàng không thôi.

Chỉ nửa tháng trước Phong Hàn Tuyết Băng còn vô tình nhận được một cuộc điện thoại, người ở đầu dây bên kia nói muốn gặp cha mẹ cô ta. Phong Hàn Tuyết Băng cho rằng người bình thường thân phận thấp kém làm sao đáng để cha mẹ cô ta ra mặt, vì vậy mới hỏi nguyên do. Thế nhưng người ở đầu dây bên kia lại nói ra một chuyện vô cùng khó tin, có khả năng khiến toàn bộ cuộc sống của Phong Hàn Tuyết Băng thay đổi. Đó chính là vào năm bà Phong lâm bồn trong phòng sinh còn một thai phụ trùng hợp cũng hạ sinh con gái, rất có khả năng vì một lý do hy hữu nào đó mà hai đứa bé này đã bị tráo đổi với nhau.

- Các người... các người... Chương Hàm Yên mày đừng giở trò... - Phong Hàn Tuyết Băng nghiến răng.

Bà Phong lặng người nhìn Trình Tiểu Mễ, cho dù không nói ra nhưng chỉ vừa trông thấy Trình Tiểu Mễ bà liền vô cùng kinh ngạc. Trình Tiểu Mễ giống hệt bộ dáng bà khi còn trẻ.

Phong Hàn Tuyết Băng nửa sợ hãi nửa hốt hoảng nhưng vẫn cứng miệng:

- Mẹ nhìn xem hai người này nghèo khổ bần cùng như vậy, loại hạ đẳng đó làm sao có thể liên quan đến chúng ta được!

Chương Hàm Yên nâng hàng mày, có ý giễu cợt:

- Liên quan hay không đâu do cô tự ý quyết định...

- Mày... mày định làm gì... - Phong Hàn Tuyết Băng lắp bắp.

- Đến giờ cô còn không biết phương pháp xét nghiệm DNA sao? Cùng lắm là sáu tiếng sau, ai thật ai giả liền có thể biết ngay. - Chương Hàm Yên nhún vai.

Bà Phong tiến đến cạnh hai mẹ con Trình Tiểu Mễ trò chuyện, cũng không để bất cứ ai xen vào. Theo như lời bà Trình thì một thời gian trước trong nhà phát hiện ông Trình ngoại tình, sau đó còn đem con của mình và bồ nhí về nuôi. Vì thế trong nhà xào xáo một trận, cuối cùng ông Trình đem cả mẫu máu của con bồ nhí và cả Trình Tiểu Mễ đi xét nghiệm DNA. Kết quả Trình Tiểu Mễ không hề cùng huyết thống với cả ông Trình và bà Trình.

- Năm đó trong bệnh viện chỉ có tôi và bà Phong cùng sinh con gái... vì thế tôi mới bạo gan nghĩ... - Bà Trình nức nở.

Độ nửa giờ sau, bà Phong quay lại nhìn Phong Hàn Tuyết Băng nói:

- Chúng ta xét nghiệm DNA!

- Mẹ... không thể làm thế... mẹ tin lời bọn họ mà... - Phong Hàn Tuyết Băng dường như bị sợ hãi mà bật khóc.

- Đã là người thừa kế Phong gia thì không được có bất cứ nghi ngờ nào về huyết thống! Vả lại con yên tâm, nếu như kết quả xét nghiệm không giống như những gì bọn họ đã nói, thì bọn họ cũng không cần sống thêm trên đời nữa. - Bà Phong gạt đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play