Tôi đưa cậu đi đổi y phục! - Lãnh Hạo Thiên nói.

Chương Hàm Yên khéo léo từ chối, cười bảo:

- Nhà họ Phong nuôi nhiều người làm như vậy cậu không cần phải động tay đâu, cứ cử một người bất kỳ đi cùng tôi là được.

Vốn dĩ Chương Hàm Yên còn đang suy nghĩ cách thức để đột nhập vào phòng ngủ Phong Hàn Tuyết Băng tìm số điện thoại của gia đình Trình Tiểu Mễ, nhưng hiện tại với ly rượu vang đổ lên quần áo thì coi như Phong Hàn Tuyết Băng đã tự mình dâng cơ hội đến tận tay cho Chương Hàm Yên. Bằng võ công cấp SSR của bản thân, Chương Hàm Yên nhanh chóng hạ gục người làm cùng đi sau đó tự nhiên tiến vào phòng ngủ Phong Hàn Tuyết Băng.

Phong Hàn Tuyết Băng dù có xấu tính thế nào thì cũng chỉ là một thiếu nữ tuổi dậy thì, đương nhiên những gì cảm thấy quan trọng đều lưu trữ trong phòng ngủ. Chương Hàm Yên lật giở giá sách tìm vài cuốn nhật ký, rất nhanh sau đó đã phát hiện số điện thoại của gia đình Trình Tiểu Mễ. Chương Hàm Yên thở dài một hơi, cho dù Phong Hàn Tuyết Băng chưa từng gặp qua cha mẹ ruột nhưng họ vẫn chính là người đã sinh ra cô ta, huống hồ họ còn tìm cách liên lạc, hành động của Phong Hàn Tuyết Băng thật không có lương tâm.

Lấy được số điện thoại rồi, Chương Hàm Yên liền cảm thấy không còn lý do gì để lưu lại nữa tiệc tẻ nhạt này thêm nữa. Vừa hay ra đến bên ngoài cổng, Chương Hàm Yên đã nhìn thấy Phong Hàn Tuyết Băng cau mày đứng đó trò chuyện cùng đám bạn thân.

- Lãnh Hạo Thiên đã đi rồi sao? - Tóc Hồng hỏi.

Tóc Xanh gật đầu, chỉ tay về phía xa.

- Nghe nói em gái cậu ta có việc gấp, Lãnh Hạo Thiên trước giờ luôn nuông chiều em gái mà!

Phong Hàn Tuyết Băng gương mặt vẫn sưng sỉa, nói:

- Tôi cứ có cảm giác Lãnh Hạo Thiên đã thích Chương Hàm Yên, nghĩ mà xem ngày trước tôi có quá đáng hơn thái độ của cậu ta cũng không như vậy...

- Cậu đừng nhân từ nữa, cậu càng nhún nhường con khốn ấy càng lấn tới mà thôi! - Tóc Hồng té nước theo mưa.

Nếu như em gái của Lãnh Hạo Thiên lúc này xuất hiện thì xem ra cốt truyện đã bị biến đổi, Chương Hàm Yên vội vàng đi đến sân bay. Trong nguyên tác em gái của Lãnh Hạo Thiên - Lãnh Thiên Vy - vừa từ nước ngoài trở về thì gặp phải bọn lưu manh, nhờ Phong Hàn Tuyết Băng cứu thoát mà về sau luôn ra sức tác hợp cho hai người bọn họ.

Tất nhiên Chương Hàm Yên cảm thấy loại tình tiết này quá mức trẻ con, một tiểu thư của gia tộc đứng đầu thế giới như Lãnh Thiên Vy có thể ra ngoài mà không kèm theo vệ sĩ hay sao, còn đến mức để lưu manh bắt nạt. Chỉ là hiện tại phóng lao thì phải theo lao, đã bị xuyên vào thì phải chấp nhận, Chương Hàm Yên thầm nghĩ lần sau cô tuyệt đối sẽ không bao giờ xuyên vào bối cảnh ba xu này nữa.

Chương Hàm Yên đến sân bay liền vòng ra sau một hẻm vắng người, cư nhiên Lãnh Thiên Vy và một đám lưu manh đều đang ở đó. Tác giả bộ truyện này có vẻ rất thích để nữ phụ bị cưỡng bức thì phải, chưa gì đã thấy đám lưu manh muốn xé áo Lãnh Thiên Vy. Chương Hàm Yên xoay xoay một khối đá trong lòng bàn tay, sau đó dùng hết sức bình sinh ném vào đầu tên đầu sỏ.

- Mẹ kiếp! Đứa nào dám đánh ông đây?

Đợi đám lưu manh quay lại nhìn, Chương Hàm Yên liền nhếch môi cười đưa tay cắt ngang cổ ra vẻ khiêu khích. Tốt nhất là bọn chúng nên lên cùng một lúc để cô còn về ngủ.

...***...

- Cậu chủ bên này cũng không thấy ạ!

- Đã tìm khắp nơi rồi, đều không có tin tức ạ!

Gương mặt thường ngày kiêu ngạo của Lãnh Hạo Thiên hiện tại âm lãnh đến cực độ, đôi mắt đỏ quạch tơ máu. Điện thoại trong tay hắn cứ liên tục thông báo "không liên lạc được". Đám thuộc cấp xung quanh thì hết "không có tin tức" lại đến "không tìm ra được" khiến Lãnh Hạo Thiên càng thêm phát cáu.

- Cậu chủ phía bên kia hình như có ẩu đả!

Lãnh Hạo Thiên vừa nghe liền vội vã lao đi, đoạn đường từ sân bay đến con hẻm khá xa, không rõ vì sao Lãnh Thiên Vy lại có thể lạc đường được. Thời điểm Lãnh Hạo Thiên đến nơi thì Lãnh Thiên Vy đang ngồi bệt bên vệ đường khóc thút thít mà mấy kẻ vô lại đều đã bị đánh đến mặt mũi sưng vù.

- Em không sao chứ? - Lãnh Hạo Thiên hấp tấp hỏi.

Lãnh Thiên Vy lắc đầu quầy quậy, trả lời:

- Em không sao, có một chị rất ngầu đã cứu em, còn dạy dỗ đám lưu manh này một trận!

- Một chị rất ngầu sao? - Lãnh Hạo Thiên ngạc nhiên nhìn xung quanh nhưng không phát hiện được gì.

Lúc này Chương Hàm Yên đứng khuất sau góc tường mới rời đi, Lãnh Thiên Vy đã an toàn, hơn nữa còn là do cô đích thân tương cứu. Về sau Lãnh Thiên Vy chắc chắn sẽ đứng về phía cô thay vì Phong Hàn Tuyết Băng.

Reng! Reng! Reng!

Di động reo lên mấy lượt, là số của bố, Chương Hàm Yên liền nhấc máy. Đầu dây bên kia có vẻ như đang rất buồn bã, lại vô cùng hốt hoảng.

- Hàm Yên ơi! Bố có lỗi với con... bố bị thôi việc rồi.. tiền học phí của con

Chương Hàm Yên thở dài, lựa lời an ủi bố, nhưng vừa cúp máy thì lại nhận được cuộc gọi của mẹ với cùng một nội dung.

- Mẹ bị người ta lừa giờ phải đền một khoản tiền lớn...

Chương Hàm Yên chậc lưỡi, Phong Hàn Tuyết Băng cuối cùng cũng đã ra tay rồi. Để đảm bảo tính mạng cho người nhà, Chương Hàm Yên cần phải chuẩn bị đường lui. Tờ chi phiếu trống của Phong Hàn Tuyết Băng còn chưa kịp ghi số tiền vào, lúc này Chương Hàm Yên thầm tính toán, dù sao bố mẹ cũng đã già, nếu như để họ làm công việc khác thì Phong Hàn Tuyết Băng cũng sẽ tiếp tục quấy rối khiến họ bị đuổi việc. Tốt nhất nên để bố mẹ ra nước ngoài du lịch một chuyến cho đầu óc thư thái. Nghĩ là làm, Chương Hàm Yên liền đến ngân hàng rút tiền, số tiền rút ra cũng không hề nhỏ. Dù sao Phong gia cũng là gia tộc đứng thứ hai thế giới cơ mà.

Ba ngày sau.

Chương Hàm Yên tiễn bố mẹ lên máy bay, cô đặt cho họ một tour du lịch châu Âu. Mẹ bịn rịn nắm lấy tay cô, lại nói:

- Bạn học làm con bị thương có nhiều không mà đền một số tiền lớn như vậy?

- Con không sao đâu, chỉ là vô tình thôi ạ, huống hồ đây là do bên bảo hiểm chi trả bố mẹ đừng lo lắng quá nhiều! - Chương Hàm Yên rươi cười đáp.

Bố vẫy vẫy tay chào tạm biệt Chương Hàm Yên, nước mắt lưng tròng:

- Hay là con đi với chúng ta luôn?

Chương Hàm Yên nhún vai một cái tỏ ra lực bất tòng tâm.

- Năm nay nữa là tốt nghiệp con không muốn bỏ lỡ chuyện học hành!

Đợi máy bay cất cánh, Chương Hàm Yên mới quay về trường học, dù sao cũng chưa đến giờ vào lớp, hôm nay cô còn phải nghênh đón nữ chính chân chính của câu chuyện này Trình Tiểu Mễ. Trình Tiểu Mễ tuy là con gái ruột nhà họ Phong nhưng lại vô tình hoán đổi với Phong Hàn Tuyết Băng, hiện tại cuộc sống của cô ấy rất khó khăn. Chương Hàm Yên đương nhiên không thể làm ngơ, kẻ thù của kẻ thù chính là bạn.

Từ xa Chương Hàm Yên đã thấy Trình Tiểu Mễ ăn vận kham khổ đứng giữa sân trường, có vẻ như đang bị một đám nữ sinh chọc ghẹo.

- Mặt mũi cũng ưa nhìn đấy nhưng cái bộ dáng nghèo khổ này cũng thật bốc mùi quá đi!

- Ha ha xem kìa váy của nó còn vá chằng vá đụp nữa đó!

- Nghe nói nhà nó bán đồ ăn lề đường, không biết trên người nó có bám mùi dầu mỡ ghê tởm không!

Trình Tiểu Mễ không có sức chịu đựng cao, nghe đám nữ sinh hạ nhục thì lập tức quay lại.

- Các người là ai? Tôi nghèo thì ảnh hưởng đến các người à?

- Chúng tao là ai mày còn không biết? Ha ha ha! - Đám nữ sinh cười như nắc nẻ, còn giơ tay xua xua Trình Tiểu Mễ giống như xua đuổi ruồi muỗi.

Một nữ sinh mở điện thoại lên giơ thắng vào mặt Trình Tiểu Mễ.

- Chúng tao là fan cứng của Phong Hàn Tuyết Băng, còn được tham gia group kín của cậu ấy, loại thấp kém như mày làm sao có thể so sánh!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play