Đêm khuya mưa gió, trong thành phố, một chiếc ô tô dừng ngay khúc cua, một lúc lâu không có động tĩnh gì.
"Chuyện này chắc chắn là do Phong Kỳ!" Con thỏ tăng ca đến nửa đêm vẫn chưa được về nhà oán giận nói: "Vừa nhìn đã biết là tác phẩm từ lão Nguyên Phong dạy, pháp sư bình thường không thể làm được như thế này."
Trợ lý ngồi ở bên cạnh nhàn nhạt hỏi: "Sao không phải là do Lăng Huyền?"
"Tôi mới gọi điện thoại rồi." Con thỏ đáp: "Bây giờ cậu ta còn ở biệt thự, nói rằng chẳng biết chuyện gì cả."
"Ồ."
"Tôi muốn về nhà ngủ..." Con thỏ tì đầu lên cửa sổ nhìn ra ngoài, lục tục một lúc lâu cuối cùng mở cửa, hít một hơi thật sâu nhảy xuống đường. Kết quả là chưa kịp chạm chân xuống đất đã bị một sức mạnh đánh bật quay về xe, vô cùng đáng thương.
Trợ lý ở bên cạnh hai mắt nhìn thẳng phía trước: "Ông chủ, tôi chưa nhìn thấy gì hết."
"..." Con thỏ yên lặng bò dậy, yên lặng thu chân, yên lặng ngồi xuống, yên lặng đóng cửa xe, sau đó nổi giận hận không thể hiện nguyên hình nhảy tưng tưng: "Đến giờ vẫn chưa hết trận nữa! Thật quá đáng! Thật sự là quá đáng! Coi thường luật pháp gây rối trật tự xã hội!"
Trợ lý nhanh tay móc ra một củ cà rốt, nhét vào trong tay con thỏ.
Con thỏ yên tĩnh ngay tức khắc, hai tay ôm cà rốt gặm, nhai rồi nuốt, cắn tiếp miếng thứ hai thì giật mình, ngẩng đầu hỏi: "Đã rửa chưa?"
"Chưa."
Con thỏ lại muốn nổi giận, trợ lý đã nhàn nhạt liếc mắt một cái, con thỏ liền cụp hai tai, ngoan ngoãn tiếp tục gặm cà rốt. Trợ lý của nó là sói đó là sói đó, một con thỏ không thể nhai đầu một con sói được!
Con thỏ im lặng ăn hết củ cà rốt, muốn đi ra ngoài tiếp tục khiêu chiến với ma trận thì điện thoại đột ngột reng chuông, nhìn thấy tên người gọi, con thỏ phẫn hận nhấn nút nghe: "Dạ Huyên, chừng nào mới có tiền?"
Bên kia im lặng một giây, cười nói: "Tâm trạng của Thỏ Thỏ hôm nay có vẻ tệ nhỉ?"
Con thỏ mắc điếc tai ngơ: "Chừng nào anh mới có tiền?"
Người bên kia cũng mắt điếc tai ngơ: "Thỏ Thỏ à, cho xe đến đón tôi đi, tối nay tôi ở chỗ của cậu."
"Ồ?" Hai mắt con thỏ sáng ngời: "Anh tới thành phố Nhạc Thương rồi? Tôi đã nói rồi mà, không gian ở đây bị nứt ra hiển nhiên là anh phải đến rồi, vậy bây giờ anh phá ma trận này đi đã, vì nó mà tôi không về nhà được."
"Wow? Bây giờ cậu đang ở trên phố? Để tôi đến xem thử." Bên kia yên tĩnh một lát: "Không sao, pháp trận đã thu nhỏ lại rồi, có lẽ bắt đầu thu lưới, cậu chờ một chút nữa hẳn là có thể ra ngoài. Đây là ma trận bắt yêu của Nguyên Phong, ai làm thế? Phong Kỳ hay là Lăng Huyền?"
"Phong Kỳ."
"Là Phong Kỳ à ——" Bên kia kéo dài âm cuối, giọng nói không rõ ý vị: "Để tôi đến xem, cậu đến đón tôi đi."
"Không!" Con thỏ kiên quyết: "Anh chỉ cần chớp mắt một cái là đã đến được nhà tôi rồi, tại sao tôi phải đến đón anh chứ?!"
"Thỏ Thỏ à, cậu còn muốn tiền không?"
"..."
"Đôi khi tôi cũng muốn thử cảm giác của người bình thường lắm." Bên kia sung sướng nói: "Vậy nhé, cúp máy đây."
Con thỏ nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại tối đen, lại dậm chân, trợ lý lấy củ cà rốt cuối cùng trong xe ra.
***
Mưa dần vơi bớt, gió đêm ào ào kéo đến mang theo cái lạnh thấu xương. Giữa sườn núi của thành phố Nhạc Thương, Tần Vũ Họa đánh giá người trước mặt. Người này xấp xỉ cô bé dưới chân núi nhưng linh lực lại quá yếu ớt, hiển nhiên tư chất thấp kém, chẳng phải viên ngọc thô gì cả. Thiếu niên có chút gầy, mặc một bộ quần áo thể dục đơn giản, áo khoác chống gió và áo thun ngắn tay, trên tay không có gì, giống như không hề có ý định bắt giữ cô.
— Nếu hôm nay cô có thể may mắn giữ lại hồn phách, bị đánh quay về nguyên hình thì khi xuống địa ngục báo danh nhớ rõ tôi là người đã xuống tay.
Tần Vũ Họa nghi ngờ sự tự tin của đối phương, tuổi nhỏ được nuông chiều nên ngạo mạn làm liều? Có bùa hộ mệnh? Hay là bàn đá kia có sức mạnh gì đó? Cô không khỏi nhíu mày, nhìn về phía bàn đá, vừa nghĩ đối sách vừa đề phòng.
"Nhìn không hiểu gì đúng không?" Hứa Du Kỳ từ tốn bước ra khỏi đình: "Không cần đoán đâu, để tôi nói cho cô, trên mặt bàn có một ma trận, vây bắt cô đến ngọn núi này."
Tần Vũ Họa nhận ra ngay, cắn răng nói: "Cậu cố ý sắp đặt?"
"Đúng thế, để cô chủ động sa lưới." Hứa Du Kỳ nói: "Trận pháp ở dưới núi đã được gỡ bỏ, thay thế bằng cái này."
Đổi? Ai đổi? Tần Vũ Họa nhíu mày, cô chưa kịp mở miệng đã cảm nhận được một nguồn linh lực quen thuộc. Cô ngẩng đầu, gương mặt biến sắc: "... Bạch Hổ?"
Trong đình bỗng xuất hiện một người khác, đúng là Bạch Hổ chuyển thế mà cô từng gặp lúc trước. Cô lùi về sau vài bước, cuối cùng hiểu rõ vì sao thiếu niên trước mặt này không hề sợ hãi gì, có lẽ ma trận kỳ quái này là do Bạch Hổ bố trí.
Nếu ma trận trên núi đã xong, Cát Thiệu cũng không cần phải ẩn nấp nữa. Hắn cúi đầu nghiên cứu ma trận phức tạp trên bàn đá: "Giải quyết nhanh lên, anh muốn về nhà ôm em ngủ."
Hứa Du Kỳ run rẩy khóe miệng: "Không cần phải nói vế sau."
Cát Thiệu không bày tỏ ý kiến, tiếp tục chuyên tâm nghiên cứu.
Tần Vũ Họa lại lùi bước về sau, không có thời gian suy xét mối quan hệ của bọn họ, cô nghe thấy ý tứ của Bạch Hổ, có lẽ hắn không muốn tự mình động thủ, chẳng lẽ Bạch Hổ hoàn toàn tin tưởng thiếu niên này?
Hứa Du Kỳ nhận ra nghi hoặc của cô, bẻ khớp ngón tay, tiến lên một bước: "Hôm nay chỉ có tôi ra tay thôi, không phải vừa nãy tôi đã nói rồi à?
Tần Vũ Họa không thể hiểu nổi: "Trên người của cậu có bùa hộ mệnh?"
"Không có, hôm nay tôi không chuẩn bị bùa, không tin thì cô có thể tự kiểm tra." Hứa Du Kỳ nói xong thì giơ tay lên.
Tần Vũ Họa nửa tin nửa ngờ, nâng ngón tay lên chạm vào, quả nhiên không có phản ứng gì, cô híp mắt, người này —— đúng là không biết tự lượng sức mình!
Bàn tay cô hóa móng vuốt, đầu ngón tay hóa nhánh cây, nhanh chóng lan tràn khắp cánh tay rồi lên phần cổ của thiếu niên, chuẩn bị bắt cậu làm con tin.
Hứa Du Kỳ đã sớm đoán được đối phương sẽ sử dụng chiêu này, đầu ngón tay phóng ra một luồng linh lực. Tần Vũ Họa không nhận thấy cậu ra tay như thế nào, cả người lại chấn động, lùi về sau nửa bước, đau đớn nắm lấy tay mình, máu từ đầu ngón tay trào ra, nhỏ giọt trên mặt đất, cô không thể tin nổi: "Cậu..."
"Để cô chết minh bạch, tôi sẽ nói thêm cho cô một chuyện." Hứa Du Kỳ nói: "Kế hoạch tối nay đều do một tay tôi chuẩn bị, cô hài lòng chưa?"
Tần Vũ Họa tái mét mặt: "Tôi với cậu có thù oán gì?"
Hứa Du Kỳ nhìn cô chằm chằm, chậm rãi nói: "Tôi có hai người bạn, cô bắt một hồn phách của một người ở trường học, nhờ ơn cô, tôi phải xuống Minh giới tìm hồn phách của cậu ấy về. Đối tượng của Chu Ngọc Nhan mà cô tặng dây chuyền cho cô ấy cũng là bạn của tôi, cũng nhờ ơn của cô, bây giờ Chu Ngọc Nhan không thể cứu chữa, cô nói thử xem, tôi và có có thù oán hay không?"
Tần Vũ Họa không biết mọi chuyện lại trùng hợp như vậy, cũng không biết cô bé xem mình là bạn đã ly thế, nhất thời nghẹn lời.
Hứa Du Kỳ không quan tâm đến phản ứng của cô, tạm dừng một chút thì nói tiếp: "Dù không có thù oán, tôi cũng không có ý định bỏ qua cho cô, những trái tim mà cô lấy..."
"Lấy tim cái gì?" Tần Vũ Họa biến sắc, lạnh lùng nói: "Tôi không biết cậu đang nói gì!" Thần sắc của cô ngưng trọng, siết chặt hai tay. Không thể nào, cậu ta không thể nào biết được bí thuật của Yêu giới.
"Người và yêu không thể ở bên nhau, cô không thể biến Thiệu Vũ thành yêu, lại muốn sinh con cho anh ấy, đương nhiên chỉ có thể tự biến mình thành người. 99 trái tim, mỗi tháng ăn một lần, hương vị cũng không ngon lành gì cả, đúng không?"
Tần Vũ Họa kinh hãi: "Cậu... Sao cậu..."
"Sao tôi lại biết điều này, và sao tôi lại biết Thiệu Vũ à?? Hay là... Sao tôi biết cô có quan hệ gì với anh ấy?"
Tần Vũ Họa không nói nên lời, liên tục lùi về sau.
"Thiệu Vũ là đàn anh của tôi, à, anh ấy không biết cô là yêu, tôi cũng không nói gì với anh ấy, cô có thể yên tâm, đêm nay anh ấy chỉ biết rằng cô mất tích thôi." Hứa Du Kỳ vừa nói, đầu ngón tay lại phóng linh lực, không biết đang vẽ ấn ký gì.
Tần Vũ Họa biết cậu muốn động thủ nhưng không thể để mặc người xâu xé. Cô không hiểu sao mọi chuyện lại như thế này, cũng không hiểu vì sao người này lại biết tường tận như vậy nhưng cô chắc chắn linh lực của người này rất yếu, còn không dùng bùa, chỉ có quan hệ với Bạch Hổ tương đối ái muội, nếu có thể bắt giữ cậu ta thì đêm nay cô có thể thoát thân.
Cô đột ngột tung toàn bộ linh lực của mình ra, muốn dùng thời gian ngắn nhất bắt giữ đối phương, ấn ký hoa hải đường trên người ngày càng nhiều, những cánh hoa sắc bén liên tục phóng ra, sát khí bức người.
Hứa Du Kỳ nhanh chóng né tránh, tiếp tục kết ấn, những cánh hoa theo đó bị cắt đứt, bắn về phía hàng cây phía sau. Cây cối rầm rầm đổ xuống, chấn động cả vùng. Cát Thiệu ngẩng đầu quan sát trận chiến. Kỳ không muốn hắn nhúng tay, hắn chỉ có thể đứng nhìn.
Sát khí trong mắt Tần Vũ Họa ngày càng tăng lên, sườn núi bỗng chốc ngập tràn hương hoa.
Thân thể này của Hứa Du Kỳ không còn sự linh hoạt của kiếp trước, né tránh vài lần đã trúng vài đường chém nông sâu khác nhau, máu tươi nhè nhẹ chảy ra. Nhưng cậu không cảm giác được, tay kết đạo ấn cuối cùng, chỉ về phía trước: "Phá!"
Thanh âm thanh lãnh, âm điệu không cao nhưng lại có thể đâm xuyên qua tầng tầng lớp lớp cây cối, vang vọng khắp ngọn núi. Từng đàn chim trú ngụ trong rừng vì kinh sợ mà phần phật bay lên, những người tập trung dưới chân núi sôi nổi nhìn lên cao: "Âm thanh gì vậy?"
"Không biết, hẳn là phép thuật, nhưng phép thuật cường đại đến mức nào mới có trình độ này? Chưa từng thấy qua."
"Là Cát Thiệu làm hả? Ngầu quá!"
"Đương nhiên rồi, đương nhiên rồi, Cát Thiệu là người mạnh nhất mà."
Mọi người mồm năm miệng mười, ngẩng đầu nhìn lên núi cao, hận không thể chạy lên trên xem. Nhưng người của Hiệp hội không cho phép, huống hồ cũng đã có người lên, vì đột nhiên xuất hiện cảnh sát cho nên gia chủ nhà họ Hứa phải ra mặt.
Nghĩ đến cảnh sát, bọn họ liền thầm mắng tên phế vật nào đó trong lòng.
Âm thanh vang dội kia vừa kết thúc, Tần Vũ Họa chỉ cảm thấy một sức mạnh khổng lồ đánh về phía mình, cô phun ra một búng máu, bay ngã ra sau, đâm sầm vào một thân cây, cả người tràn ngập kết ấn màu vàng chói lọi, không thể nhúc nhích được nữa.
Hứa Du Kỳ thu tay, thong thả ung dung đi về phía trước, ánh mắt có phần lạnh lẽo: "Xem ra hôm nay cô không thể giữ lại hồn phách rồi."
Tần Vũ Họa giãy giụa một lúc, linh lực vây khốn trên người theo cử động của cô ngày càng tăng lên, khi dùng hết sức lực, cô vẫn không thể cử động dù chỉ một chút. Gương mặt cô trắng bệch: "... Cậu dùng thứ gì?"
"Ấn sinh tử khóa hồn, từng nghe qua chưa?"
Đồng tử Tần Vũ Họa co rụt lại, giống như nghe một điều cực kỳ đáng sợ, không chút nghĩ ngợi mà rống to: "Không thể nào!"
"Không tin?" Hứa Du Kỳ giơ bàn tay lên, đầu ngón tay hơi cong lại, cả người Tần Vũ Họa liền run rẩy, cô cảm thấy cả người mình như vị ai đó bóp nát, đau đớn khắc sâu trong cốt tủy và linh hồn, cô không còn sức lực để kêu cứu, giống như một con cá mắc cạn, thoi thóp há miệng.
Hứa Du Kỳ kịp thời thu tay.
Đau đớn biến mất, Tần Vũ Họa thở ra một hơi, cả người cô nhũn ra, hoàn toàn không dám trải nghiệm thêm một lần nữa.
"Bây giờ đã tin chưa?"
Ấn sinh tử khóa hồn, dù là linh hồn sang hay hèn, chỉ cần bị khóa lại bằng những ngón tay kia thì muốn sống sẽ sống, muốn chết sẽ chết, đây gần như là một ấn ký đã thất truyền, vì người phát minh ra vẫn chưa truyền lại cho ai đã tự sát.
— Cả thiên hạ này chỉ có một người có phép thuật như vậy.
Tần Vũ Họa tái mét cả mặt, xâu chuỗi những điều bất hợp lý lại với nhau, run rẩy nói: "Cậu là... Phong Kỳ chuyển thế..."
Hứa Du Kỳ ngẩn ra, yên lặng quay đầu về sau, chớp chớp mắt, hỏi: "Em nổi tiếng lắm hả?"
"Đương nhiên rồi, hạ sát Thần tộc thượng cổ, mấy trăm năm qua chỉ có một người." Cát Thiệu mỉm cười đi về phía cậu, ôm cậu từ phía sau: "Huống chi em còn có những trân bảo quý giá bổ trợ, người ngoài đã xem em là một người khó lòng chạm tới, nếu không có sư phụ em bày trận ở Thủy Trần Cư thì phỏng chừng sớm muộn gì chúng yêu cũng bị em cướp đồ sạch sẽ." Hắn nói xong thì thở dài: "Có ai lại nghĩ người như vậy lại ngốc nghếch tới mức không dùng gì mà còn tặng cho người khác, nói ra thì chẳng một yêu quái nào chịu tin."
"... Tiểu Bạch, anh ghen."
Cát Thiệu thống khoái gật đầu: "Đúng thế."
Hứa Du Kỳ cong môi: "Thu trận thôi, em xử lý xong thì chúng ta về nhà."
"Anh thích từ "nhà" này." Cát Thiệu cúi đầu hôn lên má cậu rồi quay về trong đình.
Tần Vũ Họa nhận ra người trước mặt là Phong Kỳ, tia khát vọng sống còn sót lại hoàn toàn biến mất, cô lẳng lặng dựa vào thân cây chờ chết.
Hứa Du Kỳ liếc mắt nhìn cô: "Còn muốn gì hay muốn nhờ tôi chuyển lời giúp không?"
Tần Vũ Họa nghe vậy thì ngẩng đầu, tựa hồ muốn nói gì đó nhưng ngay sau đó Hứa Du Kỳ nhận ra tia huyết sắc cuối cùng trên mặt cũng biến mất hết, giống như gặp phải điều đáng sợ nhất trên đời.
Cậu kinh ngạc quay đầu, nhìn thấy Thiệu Vũ đứng ngay trên đường núi, nhìn họ chằm chằm. Vì góc độ đứng nên anh không nhìn thấy người ngồi trong đình, chỉ có thể thấy Hứa Du Kỳ và Tần Vũ Họa.
Hứa Du Kỳ cứng đờ người, nhìn Thiệu Vũ, lại nhìn Tần Vũ Họa, nghĩ thầm Thiệu Vũ là người thường, không thể nhìn thấy ấn ký vàng trên người Tần Vũ Họa, hoa văn đỏ trên người Tần Vũ Họa vẫn chưa biến mất hoàn toàn, nhìn từ xa chẳng khác gì dấu hôn, hơn nữa quần áo của cả hai cũng xộc xệch, còn vào buổi đêm vắng lặng, trai đơn gái chiếc... Hai chữ "bắt gian" liền chói sáng giữa không trung. Hứa Du Kỳ lắc đầu, đây là ảo giác, chắc chắn là ảo giác!
"Kỳ, ma trận kết thúc rồi, anh..." Cát Thiệu đi đến, nhìn thấy Thiệu Vũ, tiếp theo cũng im lặng.
Thiệu Vũ lại dường như không nhìn thấy bọn họ, chỉ chăm chú nhìn Tần Vũ Họa. Gương mặt của Tần Vũ Họa đầy nước mắt, điều cô sợ nhất đã xảy ra, cô chỉ cảm thấy tâm như tro tàn, nghiêng đầu không muốn nhìn anh.
Thiệu Vũ từ từ tiến lên, vươn tay vén mái tóc hỗn loạn cho cô, giọng nói run rẩy nhưng vẫn đầy dịu dàng: "Anh tới... gặp em."
Tần Vũ Họa ngây ra như phỗng, không nói nên lời: "Anh... Sao anh..."
Hứa Du Kỳ và Cát Thiệu nhanh chóng nhìn nhau, hai người liền có cùng chung nhận thức, người này... Giống như đã biết thân phận của Tần Vũ Họa từ trước. Hứa Du Kỳ thử nói: "Anh Vũ, anh biết cô ấy là..."
Thiệu Vũ kiên nhẫn vuốt thẳng lại mái tóc rối cho cô, cúi đầu hôn lên những hoa văn chưa biến mất trên trán cô, quay đầu nói: "Anh chỉ đoán cô ấy không phải người, bây giờ... cô ấy là hoa yêu?"
"Hoa hải đường."
Thiệu Vũ: "Cô ấy là gì cũng được, quan trọng là anh yêu cô ấy."