Edit: jena

Không biết mưa ngừng khi nào, gió đêm ào ào thổi qua khe núi, vù vù bay qua táng lá cây rậm rạp, dường như mang theo tiếng khóc đầy than trách.

Hứa Du Kỳ nhìn người đàn ông trước mặt, hơi nhướng mày: "Anh biết cô ta là tội phạm?"

"Chỉ nghi ngờ thôi, nhưng không có chứng cứ." Hai mắt Thiệu Vũ sâu thẳm: "Đôi khi anh cũng nghĩ, nếu tìm thấy chứng cứ thì mình nên làm gì đây? Nhưng sau đó anh nghĩ rằng nếu cô ấy có thể tồn tại thì pháp sư hàng yêu cũng sẽ có, cho nên anh biết sớm hay muộn gì cũng có ngày hôm nay. Lần trước nghe em nói chuyện với Diệp Minh Cẩm ở bệnh viện anh cũng đã đoán em là pháp sư, xem ra anh đã đoán đúng."

Người này đúng là rất thông minh, Hứa Du Kỳ trầm mặc một chút, nói: "Anh đến đây làm gì?"

"Anh không bao che cho cô ấy, dù sao cô ấy cũng đã giết người, nhưng..." Thiệu Vũ dừng lại một chút, đôi mắt càng sâu hơn: "Anh đoán cô ấy làm vậy là vì muốn duy trì hình dạng con người để ở bên cạnh anh, lý do rốt cuộc cũng là do anh, anh không biết quy củ pháp sư của em, nhưng nếu có thể, anh muốn chính mình gánh vác tội lỗi."

Tần Vũ Họa cứng đờ người, Hứa Du Kỳ kinh ngạc: "Duy trì hình dạng con người? Anh nghe ai nói?"

"Chẳng lẽ không phải?" Thiệu Vũ kinh ngạc.

"Đương nhiên là không phải, cô ấy có thể tự mình hóa hình, anh Vũ, anh xem phim hơi nhiều rồi."

"Vậy thì vì sao?" Thiệu Vũ nhíu mày: "Đừng nói với anh là vì yêu quái có thiên tính hung tàn, anh rất hiểu Tiểu Họa, cô ấy là một người thiện lương."

"Cô ấy..."

"Cậu câm miệng!" Tần Vũ Họa ngắt lời Hứa Du Kỳ: "Cậu muốn giết tôi thì nhanh lên, đừng có nói nhảm nhiều như thế, tôi tự tạo nghiệt thì tự tôi gánh vác."

Thiệu Vũ hơi nghiêng người che chắn trước mặt cô, ý bảo Hứa Du Kỳ tiếp tục nói. Tần Vũ Họa nhắm mắt, lại mở mắt ra, nhìn bóng dáng cao lớn trước mặt mình: "Được, anh muốn biết, em sẽ nói cho anh biết."

Thiệu Vũ quay đầu, nghe cô nói tiếp: "Vì em thích hương vị của anh." Đồng tử của cô nhiễm một tầng yêu dã, lập lòe phát sáng trong bóng tôi: "Em là yêu, hiển nhiên không có nhân tính. Em biết anh thích những cô gái thiện lương dịu dàng nên em mới giả làm người như vậy. Anh nghĩ em ở bên cạnh anh để làm gì? Đương nhiên là vì anh ngon miệng, em chơi đủ rồi thì sẽ ăn thịt anh, anh hiểu chưa, anh bị lửa rồi. Dù sao bây giờ em cũng sẽ chết, em nói hết cho anh nghe, em..."

Thiệu Vũ dịu dàng xoa đầu cô: "Em có biết bộ dạng hiện tại của em như thế nào không?"

Tần Vũ Họa cứng đờ: "Em nói thật!"

Hứa Du Kỳ không muốn kéo dài đề tài này, thở dài nói: "Anh Vũ, cô ấy muốn sinh con cho anh."

Thiệu Vũ ngẩn ra, nếu nhìn kẽ sẽ nhận ra trong đáy mắt anh là một tia thống khổ đầy hối hận. Anh nhìn Tần Vũ Họa: "Sao lại... Anh nhớ rằng khi hai chúng ta bắt đầu cũng sẽ không... Tuy lúc đó em chỉ nói giỡn nhưng anh vẫn nhớ kỹ."

"Cho nên cô ấy mới muốn trở thành con người, nhưng muốn làm được điều đó phải ăn 99 trái tim con người."

Tần Vũ Hòa nghiêng đầu, không nhìn bọn họ.

"99 trái tim..." Đau đớn trong mắt Thiệu Vũ nồng đậm hơn, anh vuốt ve gương mặt của Tần Vũ Họa, đầu ngón tay run rẩy: "Đáng lẽ ra anh nên nói với em sớm hơn, anh có bệnh, xác suất t*ng trùng hoạt động được rất thấp."

Tần Vũ Họa ngẩng đầu nhìn anh.

"... Chứng t*ng trùng chết." Giọng nói của Thiệu Vũ khàn khàn: "Từ khi yêu em, anh đã quyết định sẽ không có con, cũng không đi trị liệu. Anh cũng không có dự định có con, chỉ cần có thể ở bên cạnh em là đủ rồi..." Giọng nói của anh run rẩy: "Nếu anh nói sớm với em... Có phải em sẽ không như thế này..."

Tần Vũ Họa mở to mắt, nước mắt liên tục rơi xuống: "Nếu có kiếp sau... Nhất định em sẽ ở bên cạnh anh..."

Hứa Du Kỳ bi ai thở dài: "Anh Vũ, phiền anh tránh qua một bên."

Thiệu Vũ nhíu mày nhìn cậu: "Em muốn làm gì?"

"Mưu hại mạng người, ăn tim người, về lý phải phá hủy tinh nguyên, thần hình tuyệt diệt." Một giọng nói trầm ổn vang lên từ con đường núi.

Thiệu Vũ ngẩng đầu, Hứa Du Kỳ và Cát Thiệu đồng loạt xoay người, nhìn thấy Hứa Hạo Đình chậm rãi đi lên sườn núi, ông nhìn về phía Thiệu Vũ: "Hiệp hội của chúng tôi phụ trách xử lý những yêu ma phạm tội, không liên quan gì đến cậu."

Thần hình tuyệt diệt! Thiệu Vũ hít sâu một hơi, anh nghĩ rằng chỉ đánh cô về nguyên hình, không ngờ lại có mức trừng phạt như thế này. Nếu thật là như vậy thì anh mãi mãi không thể gặp lại cô, cô sẽ tan vào hư vô mãi mãi.

Anh trầm giọng nói: "Tôi phụ trách vụ án này, tôi sẽ áp giải cô ấy về cục, để pháp luật phán quyết."

"Người có pháp luật của người, cô ta là yêu, cậu không thể dẫn cô ta đi." Hứa Hạo Đình nói, ông đánh giá kết ấn phức tạp quanh người Tần Vũ Họa, trong lòng không khỏi trầm ngâm, ông không thể hiểu được pháp ấn này, chẳng lẽ là pháp trận bí mật của Cát Thiệu? Nếu là bí truyền vì sao lại chưa nghe qua bao giờ? Không lẽ mấy năm qua lại có thể che giấu không có kẽ hở?

Thiệu Vũ không di chuyển: "Tôi là cảnh sát."

Hứa Hạo Đình nhìn anh: "Cậu không có quyền lợi ở đây. Vụ án này thuộc phạm vi của đội đặc nhiệm phụ trách những sự kiện đặc biệt, nếu cậu không tin thì có thể báo cáo với cục trưởng của mình."

Hứa Du Kỳ và Cát Thiệu đều ngẩn ra. Để giải quyết các vụ án như thế này cần đến nhiều thứ vượt tầm hiểu biết của người thường, nếu xảy ra án mạng thì lại không thể thoát khỏi sự tham gia của cảnh sát, như vậy thì cảnh sát lại không thể phối hợp với pháp sư. Cho nên chính phủ đã đưa ra quyết sách xử lý, Bộ Quốc phòng thành lập một đội đặc nhiệm chuyên thụ lý các vụ án đặc biệt dưới sự trợ giúp của Hiệp hội Pháp sư.

Đội đặc nhiệm đặc biệt chủ yếu phân bố ở thành phố, quản lý các vụ án nghiêm trọng, số lượng thành viên ít ỏi, mỗi người lại có sức mạnh không giống người bình thường. Thành phố Nhạc Thương có diện tích nhỏ, hơn nữa có nhà họ Hứa ở đây nên cũng không có đội đặc nhiệm đặc biệt, nhưng cục trưởng của mỗi tỉnh thành đều biết rõ về sự hiện diện của tổ đội này.

Ấn tượng của Hứa Du Kỳ và Cát Thiệu về tổ đội này là ấn tượng của một người lao công với chủ tịch tập đoàn. Cả hai chỉ biết có một nhân vật quyền cao chức trọng X, còn lại không biết gì, có lẽ cả đời này cũng không có cơ hội thấy mặt, chỉ cần làm tốt nhiệm vụ của mình, đến cuối tháng lãnh lương là được, cần gì quan tâm đến những thứ khác.

Nếu đào sâu hơn thì là do người quyền cao chức trọng kia lười ra lệnh, lười làm việc, để người khác đến van xin mới bắt đầu làm.

Thiệu Vũ ngẩn ra, dù sao cũng là người do cấp trên phái đến, hiển nhiên đã từng nghe qua, anh trầm mặc một lát, nói: "Chúng tôi bắt được nghi phạm còn phải mở phiên tòa thẩm tra xử lý, mấy người lại trực tiếp luận tội người khác?"

"Đó là đương nhiên." Một bóng người chậm rãi bước ra từ rừng cây phía sau đình các, chậm rãi nói: "Yêu ma quỷ quái khi bị thẩm tra sẽ chắc chắn khóc lóc van xin mình oan uổng, ồn ào đến mức còn chẳng muốn bắt sống, chẳng còn chút lý trí nào, rất phiền, có thể giải quyết ngay tại chỗ là tốt nhất."

Hứa Du Kỳ và Cát Thiệu đều chấn động, quay đầu lại. Cả hai hiển nhiên hiểu rõ thực lực của bản thân, vậy mà không hề phát hiện ra ở đây lại xuất hiện thêm một người khác.

Hứa Hạo Đình cũng kinh ngạc nhìn qua, thấy rõ người vừa đến, đôi mắt trầm tĩnh lại hiện lên một tia khiếp sợ khó giải thích, ông hơi hé miệng: "Chủ nhiệm..."

Người này là chủ nhiệm của đội đặc nhiệm đặc biệt? Cát Thiệu bất động thanh sắc đánh giá, đối phương mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, tay áo xắn lên khuỷu tay, quần hưu nhàn, hai bên eo có hai sợi tua màu đỏ sậm rũ xuống, đan chéo, hoa văn đơn giản, nhưng khi nhìn kỹ lại cực kỳ phức tạp. Diện mạo của người nọ anh tuấn, khóe miệng tuy nở một nụ cười vui vẻ nhưng vô hình trung lại có cảm giác áp bức, khiến người khác không dám hành xử lỗ mãng.

Đây là một người dù không làm gì cũng sẽ khiến người khác nảy sinh lòng kính sợ, chỉ nhìn một lần là nhớ mãi.

Là pháp sư sẽ không cảm nhận được linh lực của người nọ, nhưng dùng linh lực của Bạch Hổ, hơi thở của người này... Cát Thiệu không khỏi híp mắt, theo bản năng nhìn về phía Hứa Du Kỳ, thiếu niên mặt không cảm xúc, im lặng không nói gì.

Thiệu Vũ cũng có thể nhận ra người đàn ông này không hề đơn giản, thần sắc bắt đầu ngưng trọng, chuyện hôm nay một mình anh không thể giải quyết ổn thỏa, nhưng anh không thể trơ mắt nhìn người mình yêu biến mất mãi mãi.

Người nọ lười nhác lấy một tờ giấy chứng nhận ra lắc lắc: "Tôi là Dạ Huyên, chủ nhiệm đội đặc nhiệm, vụ án này từ giờ sẽ do tôi phụ trách, thế nên..."

Người nọ chưa nói xong, Hứa Du Kỳ ở bên cạnh đã chuyển động tay, năm ngón tay như một móng vuốt vô hình khiến thân thể Tần Vũ Họa trở nên trong suốt trong chớp mắt, cô chưa kịp kêu lên đã gần như biến mất.

Thiệu Vũ xoay người, nhìn thấy cảnh này thì vội vàng tiến lên: "Tiểu Họa!"

Trái tim anh đau đớn, đầu óc trống rỗng, cố gắng níu giữ cô lại.

Tần Vũ Họa nhìn anh, khóe mắt vẫn còn nước mắt, sau đó biến mất hoàn toàn.

Thiệu Vũ lảo đảo, gần như muốn khóc, nhưng sau đó anh lại nhẹ nhàng thở một hơi —— vị trí mà Tần Vũ Họa vừa biến mất xuất hiện mọt gốc cây hải đường.

Hứa Du Kỳ đứng ở phía sau anh, thấp giọng nói: "Tu vi của cô ấy đã mất hết, cần phải bắt đầu lại từ đầu, quá trình này cần mấy trăm năm."

"Không sao." Thiệu Vũ ôm gốc cây hải đường vào lòng: "Chỉ cần anh nhìn thấy cô ấy là được." Anh nói xong thì đứng dậy, gật gật đầu với Hứa Du Kỳ. Trong những người này, chỉ có cậu có khả năng đã động thủ, dù anh không biết vì sao cậu làm được điều đó. Anh nhìn Dạ Huyên, thấy người nọ không có ý kiến gì thì yên tâm rời đi.

Vụ án này được ghi chép bởi đội đặc nhiệm đặc biệt. Thiệu Vụ quay về, mua một khu vườn nhỏ ở ông thôn, trồng gốc hoa hải đường trong vườn, chỉ cần có thời gian rảnh sẽ đến, đứng bên cạnh cây nói hai ba câu, đôi khi còn ở lại vài ngày. Anh ngày càng ưu tú hơn so với trước, phá được vô số vụ án, gần như dồn toàn bộ tâm huyết vào công việc, trở thành một tấm gương sáng để đàn em noi theo.

Nhưng suốt một đời này anh không cưới ai, sau khi về hưu thì dọn hẳn về nông thôn, quanh năm chăm sóc cây hải đường.

***

Hứa Hạo Đình thấy Thiệu Vũ đã rời đi thì nói: "Chủ nhiệm, chuyện này không hợp quy tắc."

Trong mắt bọn họ, ấn ký trên người Tần Vũ Hoa trong chốc lát đã siết chặt lấy người cô, đánh cô trở về nguyên hình, đủ thấy được ấn ký này cực kỳ lợi hại. Nhưng trong lúc đó, bọn họ đều đứng im bất động, điều này quả thực quá kỳ lạ, vì vậy ông cho rằng chuyện này là do vị chủ nhiệm kia làm.

Dạ Huyên nói: "Có sau đâu, dù sao việc thi hành án cũng không đến mức phải tuân theo quy định nghiêm ngặt như thế."

Hứa Hạo Đình không cần phải nhiều lời nữa, im lặng một chút rồi hỏi: "Chủ nhiệm đến thành phố Nhạc Thương vì nguồn năng lượng dị thường?" Bọn họ vẫn luôn suy đoán rằng khe nứt không gian là do A Kỳ tạo ra, nếu chủ nhiệm đến vì chuyện này thì quả thật A Kỳ không ổn rồi.

"Đúng thế, tôi đến kiểm tra." Dạ Huyên thuật miệng đáp, cố ý còn nhìn về phía Hứa Du Kỳ.

Hứa Hạo Đình không khỏi rùng mình, chợt nhớ ra trong người A Kỳ còn một linh hồn chết, vội vàng nói: "Chủ nhiệm, âm khí trên người A Kỳ là..."

Dạ Huyên phất tay ngắt lời ông, dời tầm mắt, dứt khoát nhìn thẳng về phía thiếu niên, nụ cười đầy ý vị thâm trường.

Người khác nhìn chằm chằm vào vợ của mình, ai là đàn ông cũng sẽ khó chịu, Cát Thiệu cũng không ngoại lệ. Hắn nhíu mày, nụ cười ôn hòa nở trên môi nhưng linh lực của Bạch Hổ không ngại ngần phóng ra ngoài. Dù sao cũng không có người thường ở đây, hắn cũng không cần phải khách khí.

Bạch Hổ là chiến thần, tinh thần sát phạt không phải ai cũng có thể thừa nhận nổi. Tuy Hứa Hạo Đình không rõ cổ linh lực này là gì nhưng có thể cảm thấy Cát Thiệu có sức uy hiếp không thua kém gì chủ nhiệm, vội vàng quay đầu nhìn hắn, ánh mắt đầy khiếp sợ. Linh lực trên người Cát Thiệu là như thế nào đây? Sao đột nhiên lại như thế này?

Dạ Huyên cảm nhận được nguồn linh lực bức người, nụ cười càng sâu hơn. Hứa Du Kỳ giật giật khóe môi, ngại sự có mặt của cha mình nên âm thầm kéo Cát Thiệu rồi quay đầu nói với Hứa Hạo Đình: "Cha, bây giờ bọn con về đây."

Không có gì quan trọng hơn tính mạng của con mình, Hứa Hạo Đình ngay lập tức dời lực chú ý, gật đầu nói: "Ừ, đi thôi."

Hứa Du Kỳ vừa nhấc chân đi, Cát Thiệu cũng đi theo, Dạ Huyên lại lười nhác mở miệng: "Này, cứ thế đi về à?"

"Nếu không thì làm gì nữa?"

Bóng dáng Dạ Huyên nhoáng lên, chớp mắt đã đến trước mặt Hứa Du Kỳ. Trái tim Hứa Hạo Đình hoảng sợ muốn nhảy ra ngoài.

Hứa Du Kỳ thở dài: "Nói đi, rốt cuộc ông muốn làm gì?"

"Tôi muốn hai cậu gia nhập đội đặc nhiệm, sao nào?"

"... Chủ nhiệm?" Hứa Hạo Đình kinh ngạc, người bình thường không thể vào được đội đặc nhiệm, ít nhất thì trong bốn gia tộc lớn cũng chưa từng có ai trúng cử, bây giờ một lần lại tuyển đến hai người, giải độc đắc còn rơi xuống con trai nhà mình, đúng là... Ông hoàn toàn không có cảm giác vui mừng, ông thấy Cát Thiệu được chọn cũng là do thực lực, nhưng con trai ông... Chẳng lẽ là để giám thị?

"Chủ nhiệm, thứ lỗi cho tôi nhưng tôi nghĩ rằng A Kỳ không đủ năng lực."

"Tôi có suy tính riêng." Dạ Huyên nói, nếu Phong Kỳ và Bạch Hổ còn không có đủ tư cách thì quả thực không biết ai có đủ tư cách: "Ông dặn dò mọi người xử lý chỗ này sạch sẽ một chút, đừng để lại thứ gì."

Hứa Hạo Đình chỉ có thể nhận mệnh mà đi, trước khi đi còn không yên tâm nhìn Hứa Du Kỳ.

Hứa Du Kỳ thấy cha mình đã rời đi rồi mới mở miệng, hoài nghi hỏi: "Dạ Huyên, ý ông là sao?" Kiếp trước cậu đã gặp người này một lần, biết rõ đây là đối thủ một mất một còn của sư phụ nhà mình.

Dạ Huyên biết nỗi lòng của cậu, cười cười: "Thời đại thay đổi."

Hứa Du Kỳ cong môi, nghĩ thầm cũng đúng, từng là một ma đầu giáng thế vậy mà lắc mình một cái trở thành cảnh sát bảo vệ bình an cho nhân dân, nếu là trước đây thì hẳn là không một ai tin nổi. Cậu đảo mắt: "Nếu chúng tôi gia nhập thì sẽ có đãi ngộ của nhân viên đúng không?"

"So với đãi ngộ nhân viên bình thường còn tốt hơn nhiều."

Hứa Du Kỳ híp mắt, cậu và Cát Thiệu sớm hay muộn gì cũng muốn công khai, vì vậy cần phải chuẩn bị cơ sở kinh tế tốt một chút. Nếu tham gia thì nửa đời sau không cần lo ăn lo uống nữa, huống hồ sau khi tốt nghiệp đại học còn có thể tìm việc khác, hoàn toàn không bị hạn chế, vậy thì... Cậu gật đầu: "Được, tôi đồng ý."

Vợ đã đồng ý thì Cát Thiệu cũng không có ý kiến. Dạ Huyền cũng không hỏi ý kiến của hắn, trực tiếp lấy hai thẻ chứng nhận từ trong túi ra. Ảnh chụp giấy tờ đều có đủ, có thể thấy là đã chuẩn bị kỹ lưỡng từ trước.

Hứa Du Kỳ nhận lấy rồi nhìn thử, lại nghe Dạ Huyên không có ý tốt mà nói: "Nhận rồi thì không được trả lời, đây là quy tắc, sống là người của đội đặc nhiệm, chết là người của đội đặc nhiệm."

Hứa Du Kỳ bỗng nhiên có dự cảm không lành: "... Ông lại muốn nói gì nữa?"

"Trong thời gian ngắn, thành phố Nhạc Thương sẽ không yên bình, cho nên chúng tôi quyết định thành lập một tổ đội ở đây, trước mắt đã phân bố xong, ở tầng cao nhất của cục cảnh sát, lãnh đạo trực tiếp của các cậu cũng đã được chọn." Dạ Huyên càng cười không có ý tốt: "Để nhờ được người đó, tôi tốn một phen công phu, nhưng sau khi nói cậu ở đây thì người nọ lại thoải mái đồng ý ngay, điều kiện là tôi phải mời cậu tham gia đội ngũ."

"..." Hứa Du Kỳ hỏi: "Ai vậy?"

"Chu Tước."

"..." Hứa Du Kỳ hóa đá tại chỗ.

Dạ Huyên vui vẻ quay đầu rời đi.

Hứa Du Kỳ vẫn đứng yên không nhúc nhích.

"Chẳng lẽ có thù oán với em?" Cát Thiệu kinh ngạc: "Nhưng em cũng không có vẻ mặt như thế này với Ngạo Lân."

"... Anh không hiểu đâu." Hứa Du Kỳ yếu ớt nói: "Em thà là Ngạo Lên đến còn hơn."

"Rốt cuộc là sao?"

Hứa Du Kỳ im lặng một lúc lâu, gian nan đáp: "Nợ tình... Khó hơn nhiều..."

"..."

10.11.22

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play